Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 671. Đạt được truyền thừa(2)

Chương 671. Đạt được truyền thừa(2)
Mạnh có thể dựa vào, nhỏ cũng có thể lợi dụng.
Bên trên "Ma tu yếu lược" có ghi hai câu này, Lưu Ngọc vẫn nhớ rõ.
Mặc dù đã truyền thừa luyện đan nhị giai, nhưng một phần thì vẫn quá ít, cũng quá phiến diện.
Nếu muốn có phát triển bên trong con đường luyện đan, trở thành "Luyện Đan Đại Sư" chân chính, chỉ dựa vào một phần luyện đan là rất khó đạt được, vẫn nên học tập những điểm mạnh của người khác, thu nạp những điểm tốt của các loại truyền thừa từ khắp nơi.
Cho nên, phương diện thu thập các loại truyền thừa luyện đan cũng rất cần thiết.
Bên trên đường phố trang nhã, phồn hoa, ba người Lưu Ngọc đi qua từng nhà, từng nhà một.
Có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt mờ mịt bắn ra từ những góc độ khác của những tòa kiến trúc, bao gồm đủ loại cảm xúc như kiêng kị, kính trọng và cả sợ hãi.
Hiển nhiên một màn thi triển thủ đoạn lôi đình diệt địch đã rơi vào trong mắt bọn họ.
Với những tu sĩ có mặt trên con đường dài và phồn hoa này, đã hoàn toàn im lặng xuống, ngay cả mấy tên tu sĩ vốn còn muốn ngoe ngoe động đậy, cũng chẳng biết lúc nào đều đã biến mất.
Những tu sĩ đứng đợi ở các ngõ ngách trên đường đi đều giữ im lặng, không phải không có người có tu vi cao hơn Lưu Ngọc. Nhưng cả toà Cổ Khuyết Thành đều rơi vào sự khống chế của tu sĩ Sở quốc, bọn họ sao dám nhảy ra gây án, để một lần thử sức mạnh của ba người này ư?
Hiện tại toàn thành đều có tu sĩ Sở quốc tuần tra, có động tĩnh hơi lớn một chút, đối phương chỉ cần dùng thần thức đưa tin, lập tức có người tiếp viện nhận thấy, đến lúc đó thật sự là lên trời không có đường mà xuống đất cũng không còn cửa.
Tu luyện tới cảnh giới này đều không phải là người không não, bọn họ đương nhiên sẽ không làm ra những chuyện như này.
Không hề quan tâm tới muôn hình vạn trạng ánh mắt kia, chỉ cần những tu sĩ không ngoi đầu lên, Lưu Ngọc cũng lười quan tâm, dù sao hắn còn "Chính sự" phải làm.
Xuyên qua mấy con phố, trên đường đi vô cùng yên tĩnh.
Có lẽ là biết được thực lực kinh người của Lưu Ngọc, cùng với thái độ cường ngạnh của liên minh Sở quốc, cho nên không có tu sĩ nào còn dám đứng ra gây sự.
Dù sao tu sĩ Trúc Cơ cũng không phải rau cải trắng, chỉ sau mười nhịp thở đã giết chết hai tu sĩ Trúc Cơ, quả thực đã làm kinh sợ rất nhiều người, khiến bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Bách Xảo Lâu."
Trong bất tri bất giác, họ cũng đã đi tới phạm vi tuần tra cuối cùng, Lưu Ngọc dẫn theo hai người, dừng chân trước cửa tiệm có tên là Bách Xảo Lâu.
"Đạo hữu Bách Xảo Lâu, có thể hiện thân gặp mặt không?"
Lưu Ngọc hô lên với đại môn đang đóng chặt, tựa như không có ai.
Trong lời nói của hắn có vận dụng pháp lực, tiếng nói vang dội truyền đến tất cả các góc khuất trong cửa tiệm, để tu sĩ trong đó không thể nào giả bộ như không tồn tại.
Vài tiếng sau, trong tiệm vẫn yên tĩnh như cũ, tựa như đã sớm đóng cửa, không có một ai.
"Chúng ta phụng mệnh điều tra tặc tử Bạch Vân Quan."
"Nếu đạo hữu bên trong còn không hiện thân, cũng chỉ có thể đắc tội, chúng ta đành phá cửa đi vào!"
Lưu Ngọc thấy như vậy cũng chẳng sốt ruột chút nào, lại nói vài tiếng.
Đồng thời lấy Ly Huyền kiếm ra cầm trong tay, vừa nói vừa rót pháp lực vào bên trong, bày ra dáng vẻ như sẽ lập tức kích phát.
Thông qua tư liệu được nhìn thấy trên Thương Ngô Hạm, hắn có thể hiểu được, thế lực một phương của Bách Xảo Lâu cũng chỉ sàn sàn với đan phường Hoàng Thị, đều không đủ khiến hắn sợ hãi.
"Chậm đã!"
"Đạo hữu có chuyện gì thì từ từ nói, một chút tâm ý không tạo thành kính ý được."
Một tiếng nói cởi mở truyền ra, chủ nhân cửa tiệm rốt cuộc không giữ nổi bình tĩnh nữa, đánh gãy hành động của Lưu Ngọc.
"Két..."
Sau khi tiếng mở cửa từ bên trong vang lên, cánh cửa điện cao lớn được mở ra, từ đó đi ra một thị nữ xinh đẹp, hai tay nâng một cái túi đựng đồ đưa lên.
Lưu Ngọc không hề khách khí, vui vẻ nhận lấy chỗ tốt, sau đó dẫn theo hai người Giang Thu Thủy, Nhan Khai, ngay trước mặt chủ nhân cửa tiệm, cưỡi ngựa xem hoa dạo một vòng quanh Bách Xảo Lâu, cũng không thấy có tu sĩ Bạch Vân Quan ẩn núp.
Chủ cửa tiệm Bách Xảo Lâu họ Tần, là một nam tu trung niên, thân hình to lớn, tu vi là Trúc Cơ trung kỳ, thái độ khách khí ẩn chứa sự xa lánh, dáng vẻ không thấp hèn cũng không lên tiếng.
Lưu Ngọc lơ đễnh gặp qua, sau khi dò xét một lần thì trở lại lầu một, bình tĩnh nói.
"Lưu mỗ có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói hay không."
"Những năm gần đây, Lưu mỗ trầm mê trên con đường luyện khí, nhưng hao tổn quá nhiều tài nguyên luyện tập, vẫn luôn không thể nhập môn, thực sự là khó khăn trăm đường không cách nào giải quyết được."
"Cuối cùng Lưu mỗ tổng kết lại, nhất định là di thiếu một phần truyền thừa luyện khí."
"Không biết Tần đạo hữu có nguyện ý giúp người hoàn thành ước vọng, phục chế một phần truyền thừa luyện khí cho Lưu mỗ không? Tại hạ nguyện lấy Linh Thạch để mua!"
Thái độ của hắn vẫn luôn cứng rắn trước sau như một, tuy giọng là thương lượng lại mang theo ý vị không cho phép từ chối, khiến cho mấy điếm viên Luyện Khí kỳ thấy lạnh toát cả lưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận