Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 957. Mặt trời khuất Tây sơn(2)

Chương 957. Mặt trời khuất Tây sơn(2)
Thứ hai là khẳng định công lao của những người tu hành, nói về việc trong hai năm qua chúng tu đã làm vất vả như thế nào, cần phải không ngừng cố gắng hơn vân vân và mây mây.
Cuối cùng là khích lệ tinh thần, hứa hẹn sẽ trọng thưởng, trước khi Bạch Vân Quan bị tiêu diệt hoàn toàn, cảnh cáo tất cả các tu sĩ không được chủ quan, nếu biểu hiện tốt trong trận chiến này chắc chắn sẽ được trọng thưởng hậu hĩnh.
Nghe ngươi nói một câu còn hơn đọc sách mười năm, loại tình huống này quả thực không khác gì những năm trước, chỉ đổi thang không đổi thuốc mà thôi.
Lưu Ngọc thầm phỉ nhổ trong lòng, nhưng ngoài mặt tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
Cảm nhận được Linh áp từ đông đảo tu sĩ Kim Đan trên đài diễn thuyết, trong lòng hắn nảy ra một ý nghĩ.
Tuy Linh áp của tu sĩ Kim Đan vẫn mạnh mẽ như trước, nhưng so với trước đây, Lưu Ngọc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không còn cảm giác đè nén như trước nữa.
Ngay cả Trường Phong chân nhân ở Kim Đan đỉnh phong, cảm giác áp bách cũng không còn mạnh như vậy nữa, cảm giác như bị Thái Sơn áp đỉnh cũng không còn nữa.
“Không biết là do cảnh giới tăng lên, hay là do nguyên thần lớn mạnh.”
“Hơn phân nửa là bởi vì nguyên thần.”
Hắn âm thầm đoán.
Chênh lệch giữa cảnh giới Trúc Cơ và cảnh giới Kim Đan cũng không quá lớn.
Tu sĩ bình thường, cho dù tu vi đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong, đối mặt với sự áp chế Linh áp của tu sĩ Kim Đan cũng sẽ không thoải mái như chính mình.
Cho nên khả năng tăng tu vi rất nhỏ.
Lưu Ngọc càng nghiêng về là do nguyên thần lớn mạnh, thần thức của hắn đã đạt tới mười ba dặm, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi Trúc Cơ kỳ nên mới có loại biến hóa này.
Trong khi đang mải mê suy nghĩ, bài phát biểu của Trương Phong chân nhân đã gần kết thúc.
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát, vây công Vân Tiêu sơn!”
“Tất cả tu sĩ nghe lệnh, toàn quân xuất kích!”
Trường Phong đạo nhân nói xong, gật gật đầu với những tu sĩ Kim Đan khác, sau đó bay về phía Vân Tiêu sơn trước.
Tiện Nghi sư tôn, Tề trưởng lão và các tu sĩ Kim Đan cũng đi theo.
Mà trật tự trên võ đài được duy trì bởi những Trúc Cơ đỉnh tiêm do Triệu Vô Cực, Chu Trác Phong, Bạch Vũ Huyên dẫn đầu Tam Anh Tứ Kiệt, sắp xếp rời khỏi võ đài, tiến về phía Vân Tiêu sơn.
Tường rào phía sau võ đài chẳng biết đã bị dỡ bỏ từ lúc nào để thuận tiện cho cuộc hành quân rời đi.
Dưới sự hướng dẫn của Triệu Vô Cực, Chu Trác Phong và những người khác, một phương trận do tu sĩ Trúc Cơ dẫn đầu lần lượt luc tục rời khỏi võ đài, hành quân theo hướng tu sĩ Kim Đan phi hành.
Phương trận do Lưu Ngọc thống lĩnh ở giữa, phải mất nửa khắc mới đến lượt.
“Xuất phát!”
Hắn lời ít mà ý nhiều, nói, sau đó đi ra ngoài võ đài với tốc độ không nhanh không chậm.
Thân thể người tu tiên được linh khí tẩm bổ, sức chống đỡ tuyệt đối không yếu, cho dù không thi triển pháp thuật, theo kịp tốc độ này cũng không có vấn đề gì.
Sau khi ra khỏi đại doanh, nhóm tu sĩ liền khống chế pháp khí tiến về phía Vân Tiêu sơn.
Với các phương trận, đội ngũ tương ứng của họ là hàng ngũ chiến đấu cơ bản nhất, dưới sự duy trì của đám người Triệu Vô Cực, ngược lại không có vẻ hỗn loạn.
Doanh địa cách Vân Tiêu sơn ước chừng một trăm tám mươi dặm, nếu đi bộ thì tốc độ quá chậm, vì vậy nhất định phải khống chế pháp khí.
Sở dĩ vị trí đóng trại cách Vân Tiêu sơn xa như vậy là vì cân nhắc an toàn.
Dù sao trong doanh trại có 20-30 nghìn tu sĩ, mật độ tu sĩ vô cùng cao, một kích của pháp bảo của tu sĩ Kim Đan có thể tạo thành thương vong cực kỳ lớn.
Về mặt an toàn, không thể không cân nhắc cẩn thận.
Khoảng cách mấy chục dặm là tương đối xa đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, nhưng đối với tu sĩ Kim Đan mà nói, chưa chắc đã vậy.
Bạch Vân Quan rơi vào tình cảnh này, khó có thể bảo đảm những Kim Đan trưởng lão sẽ thẹn quá hóa giận làm chuyện không cần thể diện, chủ động công kích tu sĩ cấp thấp.
Về vấn đề này, không thể không phòng!
Phương diện an toàn, không thể không cân nhắc cẩn thận.
Khoảng cách mấy chục dặm đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ là tương đối xa xôi, nhưng đối với tu sĩ Kim Đan mà nói thì chưa hẳn đã như thế.
Bạch Vân Quan rơi vào tình cảnh thế này, khó mà bảo đảm các trưởng lão Kim Đan sẽ không thẹn quá hoá giận, làm ra mấy việc không cần mặt mũi như chủ động tấn công tu sĩ cấp thấp.
Về mặt này, không thể không đề phong nha.
Giống như có cùng chung ý tưởng, gần như là ngay lúc Nguyên Dương tông xuất binh, đại doanh của Hợp Hoan môn và Tàn Nguyệt cốc cũng truyền đến động tĩnh tượng tự.
Từng tên từng tên tu sĩ dốc hết sức lực, nhanh chóng hoá thành những tia sáng, từ bốn phương tám hướng bao vây Vân Tiêu sơn.
Từ góc độ của Lưu Ngọc, đúng lúc có thể thấy từng tia sáng độn quang vọt lên.
Mặt trời ngả về tây, đã gần đến hoàng hôn nên sắc trời có chút lờ mờ nhá nhem.
Vô số ánh sáng đủ mọi màu sắc, nhiều không đếm xuể giống như một cơn mưa cầu vồng nở rộ trên không trung.
Cực kỳ lộng lẫy, hùng vĩ.
số lượng tu sĩ của ba tông môn cộng lại sợ là đã gần đến 10 vạn. Không ngừng có tia sáng phóng vút lên cao, giống như thuỷ triều chiếm cứ toàn bộ bầu trời.
Lưu Ngọc im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, tâm hồ thật ra rất yên tĩnh, trên mặt lộ ra ý cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận