Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1248. Thí nghiệm nguyên thần



Chương 1248. Thí nghiệm nguyên thần




Hắn tuỳ tiện phất tay triệt tiêu vòng bảo hộ cách âm, sau đó vận chuyển pháp lực trong cơ thể, hoá thành một tia sáng xanh phóng thẳng lên trời.
Lãnh Nguyệt Tâm vẫn đứng im tại chỗ, mày liễu nhíu chặt. Trong lòng nàng đang giãy dụa, đấu tranh kịch liệt.
Những lời của Lưu Ngọc có thể nói là đã đánh trúng điểm yếu của nàng.
Lần đầu tiên Trúc Cơ thất bại nàng đã phải gánh chịu thương tích cực kỳ nghiêm trọng, tổn thương đến căn cơ.
Lần Trúc Cơ tiếp theo, Lãnh Nguyệt Tâm đã không tiếc vận dụng thủ đoạn của ma đạo, vất vả lắm mới thành công nhưng cũng để lại di chứng không hề nhỏ, đến tận bây giờ nàng vẫn chưa giải quyết triệt để được.
Ba mươi năm tu luyện đến Trúc Cơ đỉnh phong, lại còn phải chuẩn bị kỹ càng linh vật kết đan… nàng không hề có một chút lòng tin nào.
"Cung tiễn Thanh Dương sư thúc."
Mãi đến khi tiếng xé gió vùn vụt vang lên Lãnh Nguyệt Tâm mới bừng tỉnh, mãi sau mới phát hiện ra mình đã vô thức hướng phía Lưu Ngọc rời đi mà hành lễ.
….
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng cái một năm đã trôi qua.
Thanh Dương phong, phòng luyện công trên lầu.
Lưu Ngọc nhìn Vạn Hồn Phiên đã thay đổi khá nhiều trên tay mình, không khỏi khẽ gật đầu tán thưởng, cảm thấy cực kỳ hài lòng.
"Không tệ, chữa trị rất tốt."
"Sau khi bị cải tạo lại mà uy năng vẫn không bị hao tổn gì. Sẽ có chẳng có mấy tu sĩ sẽ liên tưởng đến cán cờ ban đầu nữa."
"Bây giờ chỉ cần không phải là tu sĩ của Thiên Ma Môn tận mắt nhìn thấy, tin là sẽ khó có ai liên tưởng nó vời pháp bảo bản mệnh của Hắc Xương chân nhân."
"Không uổng công Lưu mỗ đã tốn tròn ba vạn Linh Thạch, mời luyện khí sư đến chữa trị cho nó."
Lưu Ngọc Nhẹ nhàng vuốt ve Vạn Hồn Phiên, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Hắn đưa ra mấy yêu cầu, thế nên trong lúc chữa trị cho lá cờ này, luyện khí sư đã tiến hành cải tạo đặc biệt.
Mặt cờ cùng cán cờ vốn có màu đen giờ đã biến thành màu xám bạc.
Ngay cả đồ án lệ quỷ trên mặt cờ trải qua quá trình cải tạo cũng thanh đổi thành hình đầu lâu.
Chỉ cần không sử dụng ngay dưới mí mắt tu sĩ Thiên Ma môn thì tu sĩ bình thường sẽ rất khó liên tưởng bảo vật này đến pháp bảo bản mệnh của Hắc Xương.
"Thế này thì khi dùng sẽ tương đối thoả đáng, không lò người khác liếc sơ đã nhận ra."
Lưu Ngọc khe khẽ gật đầu.
Sau đó hắn bắt đầu rót pháp lực vào Vạn Hồn Phiên, tiếp tục rửa sạch khí tức và pháp lực dị chủng ở trong đó.
Trải qua một năm gột rửa, pháp lực cùng khí tức của Hắc Xương đã tiêu tán đi rất nhiều, Lưu Ngọc cũng có thế phát huy thêm một phần uy lực của nó.
Chẳng qua muốn loại trừ triệt để thì không tốn một hai chục năm thì đừng có mơ, đấy căn bản là chuyện không thể làm được.
Dù sao thì nó cũng là pháp bảo bản mệnh của người ta. Hắc Xương chân nhân cũng đã tế luyện nó mấy trăm năm, pháp lực cùng khí tức đã ăn sâu bén rễ trong đó rồi.
Một năm trôi qua, tài nguyên trong bí cảnh Thánh Hỏa lúc trước hắn giao cho Giang Thu Thủy đã được đổi hết thành Linh Thạch.
Nếu không, sợ là Lưu Ngọc đến tiền chữa trị Vạn Hồn Phiên cũng không móc ra được.
Trong một năm qua hắn đã luyện chế được rất nhiều đan dược nhị giai. Toàn bộ chỗ đan dược này hắn đều đưa cho Giang Thu Thủy, để nàng thông qua con đường mình móc nối được, âm thầm đem chúng ta ngoài bán lấy Linh Thạch.
Thế nhưng mặc kệ là Ngọc Đan đường hay con đường bí ẩn kia hắn đều phải cân nhắc đến việc giữ bí mật nên tốc độ bán ra vẫn còn rất chậm.
Thế nên chính hắn cũng tự mình ra ngựa, thông qua phi độn hoặc Truyền Tống trận bán đan dược đến bảy nước hoặc những chỗ khác.
Sau khi mỗi chỗ bán ra một lượng lớn đan dược thì lập tức di chuyển đến một địa phương khác, tuyệt không dừng lại một chỗ quá lâu.
Hơn một trăm mười bình đan dược nhị giai, nếu chỉ bán tập trung ở một chỗ thì tất nhiên sẽ khiến rất nhiều tu sĩ chú ý.
Nhưng nếu phân tán đến nhiều quốc gia khác nhau thì sẽ không có thu hút tầm mắt người khác đến vậy.
Trong số đan dược hắn bán ra thì nhị giai thượng phẩm, trung phẩm hay hạ phẩm đều đủ cả.
Sau khi quy đổi, tổng cộng Lưu Ngọc đã thu về gần mười ba vạn Linh Thạch.
Cộng thêm số tiền bán tài nguyên tìm được trong bí cảnh Thánh Hỏa, lợi nhuận thu được từ Ngọc Đan đường…một năm qua Lưu Ngọc đã thu hoạch được gần hai mươi tám vạn Linh Thạch.
Trừ đi phần hao tốn vào việc thu thập linh tài cho ‘Lạc Nhật Kim Hồng’ và chữa trị Vạn Hồn Phiên, thúc chín Linh thảo… còn dư lại cũng gần hai mươi vạn Linh Thạch.
"Trong thời gian sắp tới, nhiêu đây hẳn là đủ dùng rồi."
"Linh thạch đủ dùng là tốt rồi, không cần tích trữ trong tay quá nhiều. Chuyện bán tháo lượng lớn đan dược không thể làm thường xuyên được."
Lưu Ngọc vừa ôn dưỡng gột rửa Vạn Hồn Phiên cùng Kim Ngọc Hoàn, vừa lóe lên ý nghĩ này. Trong thời gian ngắn sắp tới, hắn không có ý định tiếp tục bán tháo đan dược nữa.
Cho dù đã tách ra để bán nhưng lần này số lượng đan dược nhị giai cũng không ít, nói không chừng đã khiến người có ý để tâm.
Trong thời gian ngắn, vẫn không nên mạo hiểm mới thỏa đáng.
Một canh giờ sau, hai món pháp bảo đều đã được gột rửa qua một lần, Lưu Ngọc phất tay thu chúng vào túi trữ vật.
Sau đó hắn lại lấy ra một ngàn khối Linh Thạch trung phẩm cùng Linh bảo Phá Bại kiếm ra.
Trong đầu thoáng nghĩ đến, tâm thần chạm vào điểm sáng xanh biếc của Nê Hoàn cung.
Hai mắt Lưu Ngọc tối sầm lại, trời đất quay cuồng.
Đảo nhỏ hoang vu, kết giới xanh biếc, hư không tối tăm…thế giới trong Tiên Phủ vẫn giống hệt như trước.
Sau khi hốt hoảng vài giây Lưu Ngọc mới khôi phục lại ý thức, biến thành một quả cầu đỏ rực.
Một ngàn khối Linh Thạch trung phẩm cùng Phá Bại kiếm trôi lơ lửng quanh người hắn.
Đúng vậy, lần này hắn tiến vào Tiên Phủ là muốn tiêu hao hết mười vạn Linh Thạch để ngưng kết ra một dấu ấn Linh lực, làm nguồn năng lượng khởi động duy nhất cho Phá Bại kiếm.
Lưu Ngọc chỉ cần thoáng nghĩ đến là đã thấy rõ tình huống trong Tiên Phủ.
Sau đó hắn mang theo Linh Thạch và Phá Bại kiếm rời khỏi kết giới Thanh Sắc, đi vào hư không tối tăm bên ngoài. Hết chương 1248.



Bạn cần đăng nhập để bình luận