Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 336. Kết cục không tốt đẹp

Chương 336. Kết cục không tốt đẹp
Nhưng điều mà Học Đường không thể ngờ tới.
Chàng "thiếu niên anh hùng" tràn đầy nhiệt huyết, một lòng muốn gia tộc trở nên hưng thịnh năm đó.
Sớm đã quên đi ước nguyện ban đầu của mình, quên đi lời thề năm đó, quên đi lời tuyên thệ đã nói ra trước bài vị của tổ tiên!
Không ngờ người đó vì tư lợi của bản thân, không để ý tới sự an nguy của gia tộc mà rước lấy đại họa!
Giờ phút này người bị đả kích lớn nhất có lẽ chính là Học Đường trưởng lão của Hoàng gia, sự hối hận vô tận tràn ngập nội tâm của bà ta, sau khi đã tiếp nhận sự thật trong nháy mắt tinh khí suy yếu đi không ít, tựa hồ càng thêm già nua.
Tất cả ánh mắt đầy sự thất vọng, thù địch, phẫn nộ đều hướng tới Hoàng Nghị Thành, một vài trưởng lão của Hoàng gia cũng nhíu mày nhìn Hoàng Nghị Thành, nếu không phải đại địch trước mắt, nói không chừng bọn họ lập tức muốn liên hợp để thay đổi triều đại!
Một vài tu sĩ Luyện Khí kỳ của Hoàng gia dường như cũng hiểu được phần nào, đối với Hoàng Nghị Thành cảm thấy thất vọng không ngớt, nhưng suy cho cùng uy thế của lão vẫn còn nên bọn họ cũng không dám ra miệng chửi rủa, chỉ dám dùng một loại ánh mắt chán ghét nhìn về phía người sau.
Đối mặt với ánh mắt "khác thường" của tộc nhân, sắc mặt của Hoàng Nghị Thành không chút thay đổi, nhưng trong lòng lão sớm đã bị sự hối hận vô tận lấp đầy.
Ba mươi tám tuổi lão thăng cấp cảnh giới Trúc Cơ thành công, sau đó dựa vào tài nguyên của gia tộc, một trăm bảy mươi tuổi tu luyện tới đỉnh cao của cảnh giới Trúc Cơ, tuy nhiên năm nay gần hai trăm tuổi nhưng tu vi đã mười mấy năm không có tinh tiến.
Sau hai trăm tuổi khả năng ngưng kết Kim Đan sẽ càng ngày càng thấp, nếu như không thể ngưng đan thành công vậy lão cũng sẽ không còn sống được bao lâu nữa, chính vì vậy nên nội tâm Hoàng Nghị Thành không khỏi lo âu.
Giống như một người đưa lưng về phía người đứng bên cạnh vực sâu, thời thời khắc khắc phải đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, chỉ cần lui về phía sau một bước sẽ rơi vào vực sâu vô tận.
Nhưng gia tộc đã không cách nào có thể giúp đỡ cho lão nữa rồi, dù sao Hoàng gia cũng chỉ là một gia tộc Trúc Cơ, một gia tộc không tính là nhỏ, cũng không tính là lớn, thực lực và tài nguyên cũng đều vô cùng có hạn.
Nhưng cũng chính vì vậy nên Hoàng Nghị Thành đã nhiều lần đấu tranh, cuối cùng lão mới mạo hiểm lựa chọn giao thiệp với Phiêu Tuyết Các, tin tưởng vào "ngưng đan Linh vật" mà Phiêu Tuyết Các đã hứa hẹn, dự định sẽ thực hiện một nỗ lực cuối cùng vào thời hạn cuối cùng!
Nhưng hiện tại lão chỉ vừa mới truyền thông tin đến Phiêu Tuyết Các được ba lần, ngưng đan Linh vật còn chưa tới tay, đã bị Nguyên Dương Tông phát giác, chính vì vậy mà mang đến tai họa diệt thân cho gia tộc!
"Việc này tất cả đều là kế hoạch của tại hạ, không liên quan đến gia tộc."
"Tại hạ nguyện ý để cho các đạo hữu Nguyên Dương Tông xử lý, sẽ nói ra tất cả những điều mà tại hạ đã biết, mọi hậu quả sẽ do một mình ta gánh chịu!"
"Chỉ cầu xin chư vị đạo hữu có thể tha cho Hoàng gia một con đường sống, không nên đuổi tận giết tuyệt!"
Giờ này khắc này, khi đối mặt với nguy cơ sinh tử của gia tộc, tình cảm sâu đậm của Hoàng Nghị Thành đối với gia tộc được đánh thức, muốn bù đắp cho những lỗi lầm lão đã gây ra, nguyện hy sinh vì gia tộc.
Lão thậm chí không dám nhìn về phía bài vị của gia tộc cách sườn núi mấy chục trượng, bởi vì giờ đây lão không thể đối mặt với liệt tổ liệt tông của Hoàng gia.
Liệt tổ liệt tông vượt qua bao chông gai tạo dựng cơ nghiệp, hiện tại không lẽ sẽ bị hủy hoại trong tay lão sao?
Trong lòng Hoàng Nghị Thành tự hỏi bản thân, sau đó trầm giọng và trịnh trọng nói với Nguyên Dương Tông.
Ánh mắt Học Đường trưởng lão phức tạp, tuy rằng muốn nói nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Mặc dù những người khác trong Hoàng gia đều có chút cảm động, cũng vơi đi phần nào cảm giác chán ghét đối với lão, nhưng trong nội tâm đã sinh ra mâu thuẫn với tộc trưởng này, cho dù vượt qua cửa ải trước mắt, nhưng cũng chỉ sợ vị trí tộc trưởng của Hoàng Nghị Thành cũng không còn.
"Một mình ngươi gánh vác?"
Ánh mắt Nghiêm Hồng Ngọc lạnh như băng vô tình, trên mặt nở nụ cười lạnh, pháp quyết trong tay liên tục không dứt, thế công không ngừng.
Lưu Ngọc nhìn thấy cảnh này trong lòng âm thầm lắc đầu, lần này ý định diệt Hoàng gia của tông môn đã định, cũng không phải chỉ cần vài chục tính mạng hoặc hai ba câu là có thể thay đổi được.
Đối với việc muốn lấy được thông tin, chỉ cần lôi gián điệp của Phiêu Tuyết Các ra, hiển nhiên sẽ có những tu sĩ Kim Đan của Hoàng gia tại Vọng Nguyệt Thành này thi triển Sưu hồn với hai tu sĩ Trúc Cơ, căn bản không cần hỏi.
Khi đạt cảnh giới Kim Đan kỳ có thể thi triển Sưu hồn thuật, có thể giam cầm hình dạng Nguyên Thần ban đầu của các tu sĩ cấp thấp, dùng thần thức lực cường để thúc đẩy Sưu hồn thuật, từ trong Nguyên Thần cưỡng chế đọc một phần ký ức.
Nhưng đây chỉ là Sưu hồn thuật bình thường nhất, nên không thể khống chế thông tin kí ức được đọc, có thể là phần bản thân muốn biết, nhưng cũng có thể là phần sinh hoạt tu luyện không quan trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận