Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 996. Dị đường dị tâm(2)

Chương 996. Dị đường dị tâm(2)
Hai món Linh khí cực phẩm mà hắn vừa đánh ra, chính là có ý đồ công kích giống như gió táp mưa sa, giải quyết dứt khoát một lần.
"Không được!"
"Hai món Linh khí cực phẩm!"
Nhìn thấy uy thế của Xích Viêm tháp và Dung Hỏa đao, sắc mặt Tống Hạo Thương thay đổi cực lớn, một loại cảm giác nguy cơ lập tức ập đến.
Lúc này đã mất hẳn tiên cơ, gã chỉ có thể thôi động Linh khí Hắc Luân, và một món Linh khí thượng phẩm khác để ngăn cản, ý đồ dựa vào tu vi cao hơn một tầng để chống đỡ.
"Đinh đinh" "Ầm ầm".
m thanh bén nhọn chói tai vang lên, cùng với tiếng nổ pháp thuật thật lớn, quanh quẩn mãi trong sơn cốc.
Lính khí và Linh khí giao phong, ý đồ của Tống Hạo Thương đã thất bại.
Lưu Ngọc tu luyện Thanh Dương công pháp, "Chất lượng" pháp lực vốn đã tương đối cao, mà trải qua Ma Hỏa luyện nguyên lần thứ sáu thì càng không phải là bình thường.
Tu vi dù chỉ là đến Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng việc điều khiển uy năng Linh khí đã có thể sánh với tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong.
Cho dù trên việc tu luyện phẩm chất công pháp mà Tống Hạo Thương tu luyện cũng chỉ vượt qua Lưu Ngọc một bậc mà thôi.
Chẳng qua sự chênh lệch này quá nhỏ, hoàn toàn không thể nào sánh với sự chênh lệch của Linh khí thượng phẩm và Linh khí cực phẩm, khiến người người ta có ý nghĩa tiêu tan.
Chỉ một trận giao phong, hai món Linh khí đã rơi vào bên trong thế hạ phong!
"Thanh Dương đạo hữu đang làm cái gì thế?"
"Tại hạ đã phát Lời Thề Tâm Ma, tuyệt đối sẽ không tiết lộ tin tức ra ngoài, cũng sẽ không có vọng tưởng gì nữa."
"Đạo hữu cần gì phải dồn ép mãi không tha như vậy?"
Chịu áp lực phòng thủ cực lớn, sau khi khó khăn ngăn cản xong, Tống Hạo Thương dùng truyền âm giải thích.
Ý đồ của gã là tiêu trừ hiểu lầm, như vậy có thể ngưng chiến lại.
Trời có mắt rồi, mặc dù gã muốn có cơ hội trả thù Lưu Ngọc, nhưng thật sự không tính vi phạm Lời Thề Tâm ma, tiết lộ tin tức ra ngoài.
"Đạo hữu không phải cho rằng sẽ ăn chắc ta ư?"
"Chẳng lẽ không sợ cá chết lưới rách sao?"
Thấy thế công của đối phương vẫn không ngừng, cũng không đáp lại, vẻ mặt Tống Hạo Thương hiện lên sự ngoan lệ, giận dữ nói.
Lưu Ngọc cười mỉa, không nói một câu, tiếp tục thúc đẩy hai món Linh khí cực phẩm tiếp tục công kích.
Có phần lật thuyền trong mương, Khôn Linh châu đã lơ lửng trước người, kích phát ra ánh sáng phòng ngự màu vàng quanh thân.
Đồng thời khu động hai món Linh khí cực phẩm và một món Linh khí thượng phẩm, pháp lực trong đan điền chảy ra nước mở cống, nhanh chóng chảy ra.
Chẳng qua pháp lực của Lưu Ngọc thâm hậu, giữ vững cường độ này đấu pháp tiếp, kiên trì một hai canh giờ vẫn không có vấn đề gì.
Thấy dù mình có dùng lời cam đoan son sắt thế nào, đối phương vẫn thờ ơ như cũ, rốt cuộc Tống Hạo Thương cũng quyết định.
Ngay lập tức, trong mắt gã hiện lên vẻ không nỡ, từ túi trữ vật bên hông lấy ra một tấm phù lục màu vàng.
Uy thế tấm phù lục này không thể coi thường, còn có thể thắng hơn rất nhiều món Linh khí cực phẩm.
Chính là một món Phù bảo!
"Phù bảo."
Con ngươi Lưu Ngọc lấp lóe ánh sáng, sắc mặt cũng càng thêm nghiêm túc.
Giữa lúc điều khiển Linh khí, lại yên lặng thu hồi vài phần thực lực, làm tốt công tác chuẩn bị phòng thủ.
Uy năng của Phù bảo có hạn, định sẵn là không thể kéo dài, chỉ cần đợi tới lúc uy năng hao mòn hầu như không còn là đủ.
Đối cứng với thế công của Phù bảo là hành vi vô cùng mất lý trí.
"Ngay cả loại vật như Phù bảo mà đối phương cũng nỡ lấy ra, xem ra là muốn liều mạng."
Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Tuy là như vậy, nhưng lần này hắn không có ý định dùng Phù bảo, cũng không có ý định dùng "Kinh Thần Thích", chỉ là chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào thôi.
Từ lúc tấn thăng tới Trúc Cơ hậu kỳ tới nay, đây là lần đầu tiên hắn có ý nghĩa thật sự ra tay, vừa vặn mượn cơ hội này xem thử, thực lực của mình đã tăng lên bao nhiêu.
Cũng tính ra một trận, tu sĩ Trúc Cơ bình thường có bao nhiêu thực lực.
So với cấp độ cao cấp như "Tam Anh Tứ Kiệt" kia thì mình còn kém bao nhiêu.
Rất nhiều suy nghĩ hiện lên, chẳng qua nó chỉ là chuyện trong nháy mắt, Lưu Ngọc vừa rút hai món Linh khí cực phẩm về, tiến hành dùng tư thái phòng thủ.
Ngay sau đó lập tức cảm giác được một luồng uy năng mạnh mẽ, từ vài chục trượng bên ngoài đi tới.
Luồng uy năng này hoàn toàn không thể vượt qua Pháp bảo, nhưng so với Linh khí cực phẩm thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Chính là tình thế phù lục tồn tại, khoảng cách giữa pháp khí và Pháp bảo, tồn tại một Phù bảo vô cùng đặc thù.
Bên trong một trận ánh sáng vàng chói mắt, một cây Tiểu Chử màu vàng vừa sáng chói vừa giản dị đánh tới, xuất hiện ở trước người Tống Hạo Thương, sau đó nhanh chóng có động tác.
Phù bảo có thể kéo dài Pháp bảo, gánh chịu một phần nhỏ uy năng từ Pháp bảo, bởi vì không phải chủ nhân Pháp bảo tự mình thôi động, nên một phần nhỏ uy năng kia cũng không thể pháp huy hoàn mỹ được.
Chính bởi vì như thế, mới khiến tu sĩ từ Kim Đan trở xuống có cơ hội ngăn cản.
Sẽ không vì một phần nhỏ uy năng này mà ngay cả tu sĩ bình thường cũng có thể ngăn cản, chỉ có những Trúc Cơ kỳ đỉnh phong mới có khả năng ngăn cản.
Mà tu sĩ bình thường thì sẽ bị nghiền ép trong vô hình.
Đối với tu sĩ bình thường mà nói, đây là uy lực khó mà chống cự lại được.
Có lẽ, chỉ có Phù bảo mới có thể đối phó được với Phù bảo.
Lúc này đối mặt với Phù bảo là Tiểu Chử màu vàng kia, Lưu Ngọc không hề hốt hoảng, dựa theo kế sách lúc trước, điều khiển mấy món Linh khí làm đâu chắc đó.
Dưới uy thế hung tàn của Phù bảo Tiểu Chử màu vàng, hắn nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
Chẳng qua dựa vào thực lực bản thân mạnh mẽ, phòng thủ kín không một kẽ hở, cảnh diện dù nguy hiểm nhưng cũng không lo về tính mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận