Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1055. Đường Thiên Bảo(3)



Chương 1055. Đường Thiên Bảo(3)




Bên trong khu vực Tây Sa hỗn loạn như này, bất kỳ tu sĩ nào cũng đều phải giữ gìn cảnh giới nhất định, đó là chuyện vô cùng bình thường.
"Không dám nhận, không dám nhận."
"Chút bản lĩnh kia của Hồng mỗ chẳng là cái thá gì so với thành tựu của Đường đạo hữu."
"Nếu hôm nay không nhờ Đường đạo hữu ra tay tương trợ, có lẽ tại hạ đã gặp nguy hiểm rồi."
"Ân cứu giúp hôm nay, tại hạ khắc ghi suốt đời, nếu ngày nào đó có chỗ cần dùng tới tại hạ thì Đường đạo hữu cứ sai sử một tiếng là được."
"Xin nhận của tại hạ một cái cúi đầu!"
Lưu Ngọc vừa cảm kích nói, giọng điệu vô cùng chân thành và trịnh trọng, trong lời nói nghiễm nhiên đã coi đối phương thành " n nhân".
Nói xong, hắn còn giả vờ giả vịt là xoay người cúi đầu.
"Không thể, không thể được."
"Chỉ là việc nhỏ, sao có thể đến mức này?"
"Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, chính là chủ nghĩa chúng ta phải có, Hồng đạo hữu quá khách khí rồi."
Đường Thiên Bảo liên tục khoát tay, nghiêng mình tránh đi cái lễ này.
Thấy đối phương không chịu tiếp nhận, Lưu Ngọc âm thầm cười một tiếng, cũng không ép buộc, diễn quá cũng không tốt.
Chẳng qua cứ như vậy, trong lúc vô tình hắn dùng danh nghĩa " n tình" để kéo gần khoảng cách của hai bên lại với nhau.
Sau đó hai người hàn huyên vài câu, dĩ nhiên cũng là khách sáo và thổi phồng.
"Ân cứu mạng không gì báo đáp, chẳng qua Hồng mỗ cũng không có gì khác, chỉ có bình Dưỡng Nguyên đan, còn xin đạo hữu đừng chối từ!"
Hàn huyên được vài câu xong, Lưu Ngọc lấy ra một bình Dưỡng Nguyên đan, khống chế hướng rồi phất nhẹ cho nó bay đi.
"Cái này sao có thể lấy được?"
Trong lòng Đường Thiên Bảo hơi động, trên mặt lại là lắc nhẹ đầu, không chịu tiếp nhận.
"Dĩ nhiên có thể."
"Chẳng lẽ một cái mạng của Hồng mỗ vẫn không bằng một bình đan dược này sao?"
"Mời Đường đạo hữu cứ nhận lấy đi!"
Lưu Ngọc kiên trì nói.
Chối từ một hồi, cuối cùng Đường Thiên Bảo cũng nhận Dưỡng Nguyên đan, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm, ám chỉ vị Hồng đạo hữu này hiểu chuyện.
Khu vực Tây Sa khác hoàn toàn với Thất Quốc Minh, bởi vì thiếu thốn tài nguyên cho nên giá cả đan dược có khi tăng từ một lần lên ba lần.
Một bình "Dưỡng Nguyên đan" trung phẩm nhị giai, ở đây có thể dễ dàng bán được bảy trăm Linh Thạch.
Nhìn hai người ta một câu, ngươi một câu, dần dần quen thân hơn.
Đứng bên tay trái Đường Thiên Bảo là một lão giả gầy còm, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mà bên tay phải hắn ta là gã trung niên mặt mày đầy tang thương lại khẽ chau mày, có chút không kiên nhẫn, nhưng biểu cảm chỉ thoáng qua mà thôi, ai cũng không chú ý tới.
"Vị này là trưởng bối của ta, Dương thúc."
"Vị này là huynh đệ tốt lớn lên từ nhỏ cùng ta, Chu Tử Văn."
Thấy thời cơ không sai biệt lắm, Đường Thiên Bảo khẽ vươn tay, chủ động giới thiệu hai người bên cạnh.
Nhìn ra được, người này vô cùng kính trọng vị lão giả gầy còm, râu tóc bạc trắng kia, còn với nam trung niên vẻ mặt đầy tang thương kia lại vô cùng tin tưởng.
"Thì ra là Dương lão và Chu đạo hữu."
"Tại hạ Hồng Hạo, bái kiến hai vị đạo hữu."
Lưu Ngọc thuận thế, thu hồi thanh kiếm bản rộng màu đen, chắp tay với hai người.
Lão giả bị gọi là Dương lão, sắc mặt vẫn không chút dao động, chẳng qua lão vẫn khách khí mà chắp tay đáp lại, coi như có chú ý tới.
Mà Chu Tử Văn, trên mặt lại lộ ra nụ cười, cũng khẽ gật đầu.
Tổng thể mà nói, sau khi Đường Thiên Bảo giới thiệu, thái độ của hai người coi như không quá tệ.
"Ta thấy cách ăn mặc và khẩu âm của Hồng đạo hữu hình như không giống tu sĩ Tây Sa nhỉ?"
Nhìn một lúc, Đường Thiên Bảo mới mở miệng hỏi.
Có trước mắt làm nền, hắn ta hỏi một chút như vậy trái lại không lộ ra chút bất ngờ nào, giống như những hảo hữu đang trò chuyện với nhau.
Thái độ hào sảng phối hợp với người này trái lại có một loại cuốn hút không giống bình thường, nếu là tu sĩ bình thường sẽ dễ sinh ra hảo cảm.
"Đúng vậy, Hồng mỗ đúng là không phải tu sĩ của khu vực Tây Sa."
"Con đường thể tu vô cùng gian nan, Hồng mỗ còn là một tán tu, tu luyện mỗi một bước đều là khó khăn trùng trùng."
"Nhất là mười năm gần đây, gần như chỉ dậm chân tại chỗ, cho nên mới vân du khắp nơi, suy nghĩ sẽ nhìn xem mình có thể thu hoạch thêm một cơ duyên giúp mình tiến bước hay không."
"Vốn định thông qua khu vực Tây Sa, tiến vào khu vực chính đạo, ma đạo, đi xem thử một nơi không giống với Tu Tiên Giới là thế nào."
"Không ngờ vừa đến đây đã gặp phải chuyện này."
Lưu Ngọc nửa thật nửa giả mà nói, nói xong còn ảo não lắc đầu, dường như đang cảm thán sự may mắn của mình.
"Thì ra là thế."
Nghe thấy Hồng đạo hữu là tán tu, trong lòng Đường Thiên Bảo và Dương thúc đều hơi động.
Chẳng qua hai người họ không vội lôi kéo, vẫn nghĩ cách giải thích trước cái đã.
"Cùng là tán tu, điểm khó xử của Hồng đạo hữu, bọn ta đều có thể hiểu rõ hơn người."
"Nếu nói như vậy, Hồng đạo hữu đến khu vực Tây Sa vậy thì đi tới trạm đầu tiên chắc là phường thị Tây Sa rồi nhỉ."
"Đúng lúc, ba người bọn ta cũng muốn quay về phường thị Tây Sa để nhận tiền thưởng, còn phải dừng chân ở đó một thời gian."
"Không bằng chúng ta hãy đi cùng nhau, thế nào?"
Vừa nói, Đường Thiên Bảo vừa lắc nhẹ đầu, cảm khái việc tu luyện của tán tu đúng là khó khăn, sau đó lại xoay chuyển mời theo cùng.
Nếu là tán tu bình thường, bị dẫn dắt như vậy sẽ dễ dàng dâng cảm giác tán đồng cùng thân phận.
"Hồng mỗ cũng vừa vặn có ý này."
Sau khi đã hơi quen thuộc, Lưu Ngọc cười ha ha đồng ý, sau đó lấy ra một bộ y phục mới để thay đổi. Hết chương 1055.



Bạn cần đăng nhập để bình luận