Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1075. Bí cảnh mở ra(3)



Chương 1075. Bí cảnh mở ra(3)




Sau khi hành lễ, Đường Thiên Bảo cuối cùng cũng dừng lải nhải, bắt đầu khảm nạm Linh Thạch vào trên Truyền Tống trận.
“Ong ong”
Linh Thạch vừa đặt vào xong, nơi có năng lượng của trận pháp tỏa ra, lập tức sáng lên linh quang mơ hồ, đồng thời bắt đầu khẽ chấn động.
“Thông qua Truyền Tống trận này, chúng ta sẽ có thể tiến vào bí cảnh.”
“Bên trong bí cảnh, có từng tầng cơ quan mà tổ sư lưu lại năm đó, đối với chúng ta mà nói thì vô cùng nguy hiểm, hơi chủ quan là sẽ mất mạng.”
“Cho nên chư vị hãy theo sát bước chân của ta, không nên mất cảnh giác.”
“Nếu không, tự gánh lấy hậu quả!”
Đứng ở giữa trận pháp, Đường Thiên Bảo vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Đã hiểu.”
Đám người nhao nhao gật đầu, thần sắc có chút kích động, đứng ở trên Truyền Tống trận.
Tổ sư năm đó đã để lại thứ gì đây?
Pháp bảo? Kết Kim Đan? Linh vật?
Trong lòng hiện ra các loại suy đoán, các chư tu giấu sự chờ mong trong lòng.
Kể cả là Đường Thiên Bảo trong mắt cũng chứa sự cuồng nhiệt và kích động, nhưng lại có chút thấp thỏm.
Dường như đối với thu hoạch sau đây cũng có chút không xác định.
Ánh mắt Lưu Ngọc buông xuống, âm thầm duy trì cảnh giác, không biết bên kia Truyền Tống trận là gì.
Chẳng qua là hắn luôn căng cứng cảnh giác, đã chuẩn bị xong tư thế động thủ.
“Ong ong”
Chấn động dần mãnh liệt, linh quang cũng càng ngày càng mạnh mẽ.
Rốt cuộc, lúc linh quang của trận pháp đến độ mạnh mẽ nhất, có chấn động bí ẩn nhốn nháo lên.
Quay đầu nhìn lại, trên Truyền Tống trận đã không có một ai.
...
...
Ngay lúc bảy người Đường Thiên Bảo, Lưu Ngọc cưỡi Truyền Tống trận biến mất không lâu, đất cát lại nghênh đón một đám hắc y tu sĩ.
Cầm đầu là một lão giả bạch mi, linh áp quanh thân cực kỳ cường thịnh, vậy mà lại có tu vi Kim Đan.
Tu sĩ Kim Đan!
Dường như là biết một chút tin tức, cấp bậc thần thức Kim Đan của lão đảo qua trên mặt đất.
“Ồ?”
Bỗng nhiên, lông mày của lão giả khẽ động, giống như là phát hiện ra thứ gì đó, bản mệnh pháp bảo đánh ra trong chớp mắt.
“Ầm!!”
Không phải là cảnh tượng cát vàng đầy trời như trong tưởng tượng, pháp bảo bị một tầng ánh sáng vàng nhạt ngăn cản.
“Chính là ở đây.”
Bạch mi lão giả không kinh sợ mà còn mừng rỡ.
Muốn cường công cần một thời gian dài, lão nhanh chóng lấy ra trận bàn trận kỳ, tiện tay hất ra rơi vào các tiết điểm đã chọn tốt.
Đúng là muốn bố trí một trận pháp tam giai, lấy trận phá trận!
Từng cái trận bàn bị cắm xuống, dưới những thao tác thuần thục một trận pháp bốc lên hắc khí bao trùm khu vực này.
Không biết bạch mi lão giả thao tác ra sao, tu sĩ hắc y thủ hạ chỉ thấy hắc khí của trận pháp vừa bố trí không ngừng lan tràn đến màn ánh sáng vàng.
Như là giòi trong xương!
“Ầm ầm ầm!”
Giống như sinh ra phản ứng hóa học, như nước với lửa xung khắc, hắc khí và hoàng quang tiếp xúc đã dẫn ra những tiếng nổ vang liên tục.
Sau nửa khắc đồng hồ, màn ánh sáng vàng nhạt dần ảm đạm, tiếng nổ oanh minh cũng chậm rãi nhỏ dần.
“Ầm ầm”
Bạch mi lão giả động pháp lực, cưỡng ép mở thông đạo ra.
“A”
Trông thấy dấu chân trên cầu thang, ánh mắt lão ngưng tụ, với kinh nghiệm phong phú thì ý thức được trước mắt không phải là dấu vết đã lâu.
“Không hay rồi, có người đã nhanh chân đến trước.”
“Đi mau.”
Dẫn theo đồ tử đồ tôn, bạch mi lão giả bước nhanh vào thông đạo.
Xóa đi vết tích, tất cả các tu sĩ tiến vào, thông đạo dần khép lại.
Cùng lúc đó, cách nơi này trăm dặm, một đám tu sĩ thân mặc bạch bào đang bận rộn tứ phía.
Trên đất trống, một cái Truyền Tống trận dần dần hình thành, cùng với mấy người Lưu Ngọc xuất hiện vậy mà giống nhau đến mấy phần!
“Sư huynh, lại có không gian chấn động sinh ra.”
“Mặc dù không biết cửa vào bí cảnh ở nơi nào, chỉ có điều dựa vào “Quan Thiên Nghi” quan trắc được hai lần chấn động, ta đã tập trung được vị trí đại khái để tiến vào bí cảnh.”
“Đợi Truyền Tống trận nối xong, chỉ cần thử mấy lần, tin chắc có thể truyền tống vào được.”
Một nữ tu da trắng nõn nà, dung mạo thanh lệ, mi tâm có một ấn ký Liên hoa lộ ra vẻ mỉm cười, mở mắt ra nói.
Hai tay của nàng bưng một pháp khí hình viên cầu lớn như quả bóng rổ, trên đó hiện lên đầy phù văn huyền ảo.
Tầm mắt tối đen chợt được khôi phục.
Bởi vì khoảng cách Truyền Tống trận rất ngắn, cho nên gánh nặng ở các phương diện tương đối nhỏ, những người có mặt ở đây cũng không phải là tu sĩ Trúc Cơ bình thường, rất nhanh đã có thể khôi phục lại.
Chẳng qua, cuối cùng vẫn bị chút ảnh hưởng.
Chịu ảnh hưởng này, nên nhất thời tâm thần của Lưu Ngọc hơi bị tán loạn, không thể nào tập trung được.
Chẳng qua trải qua khổ sở khi luyện thần nhiều lần, nên hắn nắm rất vững trạng thái tinh thần của bản thân, đã thuộc dạng dày công tôi luyện mà ra.
Chỉ một chút thời gian, hắn đã cưỡng ép kiềm chế lại được tâm thần, thần thức thả ra khắp bốn phương tám hướng, xem xét rõ tình cảnh hiện tại của mình.
Đập vào mi mắt chính là từng tòa kiến trước theo phong cách đặc sắc của Tây Sa, nhưng rất nhiều tòa kiến trúc đã có vết tích mục nát, nhìn là biết nó đã trải qua khá nhiều năm tháng.
Không khí có chút nóng như thiêu đốt, đỉnh đầu không phải là bầu trời xanh thẳm mà là màu nâu của thạch bích, ánh sáng có chút mờ mịt.
"Đây là... Nằm sâu trong lòng đất?"
Thấy rõ cảnh tượng bên trong bí cảnh, dựa theo đủ loại vết tích, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Sau đó, hắn chú ý tới tòa kiến trúc ở giữa, vị trí ở mỗi ngã tư đường là từng "khôi lỗi" với nhiều hình dáng khác nhau.
Nhìn chung hình dáng của những khôi lỗi này có thể chia làm hai loại, hình người và hình thú, nhưng vẻ ngoài lại bịt kín một lớp tro bụi, chỉ có ngẫu nhiên phần thân lộ ra thì mới lấp lánh ánh sáng.
Khôi lỗi không mở ra trước, nếu không phải là tu sĩ chuyên nghiệp thì rất khó phán đoán phẩm giai từ bề ngoài.
Truyền Tống trận bố trí trên một quảng trường nhỏ như nơi này, tầm nhìn cũng không được phát triển lắm, bốn phương tám hướng đều là đường đi cũ kỹ.
Mà trên đường là từng khôi lỗi nhỏ, vây xung quanh quảng trường, giống như có ý vừa phòng thủ vừa cảnh giác. Hết chương 1075.



Bạn cần đăng nhập để bình luận