Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 703. Luyện tập ở Mang Sơn(2)

Chương 703. Luyện tập ở Mang Sơn(2)
Lúc này trên thuyền có ba trăm mười tu tiên giả, trong có có mười vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ, ba trăm tu sĩ Luyện Khí kỳ, tu sĩ Nguyên Dương Tông và tu sĩ thế lực phụ thuộc mỗi bên chiếm một nửa.
Phía sau Mạnh Văn Tinh cùng với năm gã tu sĩ Trúc Cơ, là những đệ tử Luyện Khí kỳ mà họ dẫn tới đang đứng yên tĩnh tại chỗ, tu vi thấp nhất là Luyện Khí trung kỳ, có thể ngự không điều khiển pháp khí.
Cường độ thần thức của Luyện Khí sơ kỳ không đủ, không thể điều khiển pháp khí, đối diện với tu sĩ có thể điều khiển pháp khí, sẽ rơi vào tình thế xấu cực lớn, gần như không đủ sức để phản kháng lại.
Tu sĩ như vậy, ngoài việc có tác dụng làm gia tăng nhân số ra, vào trận chiến gần như là tự tìm đường chết.
Cho nên các tông môn lớn sớm đã đưa ra quyết định, mỗi gia tộc phái tu sĩ ra tham chiến, tu vi thấp nhất cũng cần phải là Luyện Khí trung kỳ.
Nhưng nếu như có quy định ắt sẽ có đối sách, các đại gia tộc và các tông môn vừa và nhỏ, đều không hy vọng thể lực tinh anh thương vong quá nhiều.
Vì thế có thể nhìn thấy được, những tu sĩ Luyện Khí kỳ đứng sau lưng năm người kia, đa số đều là người có tuổi tác đã lớn, thậm chí có không ít người đã đầu tóc trắng xóa.
Đối với tình huống thế này, Nguyên Dương Tông đương nhiên cũng biết được, chẳng qua cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua, tuổi tác lớn một chút cũng không sao, chỉ cần duy trì được sức lực chiến đầu đầy đủ thì cũng có thể.
Dù sao thì tuổi tác càng lớn kinh nghiệm càng phong phú, nói không chừng thực lực đấu pháp còn mạnh hơn thì sao?
Trên mặt Lưu Ngọc tỏ ra nghiêm túc, ánh mắt thoáng chút lạnh lẽo, chậm rãi đảo mắt nhìn qua những tu sĩ này, sau đó bắt đầu đưa ra sắp xếp đâu vào đấy.
Đầu tiêm, một trăm năm mươi vị tu sĩ Luyện Khí kỳ được gom góp mà thành này tuyệt đối không thể tùy ý để mặc cho trưởng bối Trúc Cơ của bọn họ lãnh đạo thêm nữa, nhất định phải tách ra và tổ chức lại.
Dấu ấn ban đầu trên người bọn họ quá nặng, tiếp tục duy trì hiện trạng này không có lợi cho việc kiểm soát, nhất định phải phân tán ra sau đó giao cho người của mình kiểm soát.
Bằng cách này, bọn họ không cách nào ở cùng một chỗ với đồng tộc đồng môn quen thuộc, cũng sẽ không xuất hiện một số tình huống mà mình không muốn nhìn thấy.
Trong lúc suy tư, Lưu Ngọc chậm rãi lên tiếng, đưa ra những sắp xếp tương ứng trước mặt mọi người.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ được chia thành ba mươi tiểu đội, mỗi đội mười vị tu sĩ, lập ra một đội trưởng, cứ mười tiểu đội lại được tổ chức thành một đại đội, mỗi đại đội một trăm vị tu sĩ, không lập ra đại đội trưởng.
Ba đại đội do Nhan Khai, Thôi Lượng và ba người khác trực tiếp quản lý.
Ba người này là đồng môn của mình, so với những người khác thì cũng khá yên tâm, trong tình huống bản thân mình không tiện trực tiếp dẫn dắt, sẽ do ba người họ dẫn dắt chỉ huy, là lựa chọn thích hợp nhất.
Mà hắn, chỉ cần sắp xếp nhiệm vụ cho ba người này là được rồi.
Suy cho cùng tuy rằng Lưu Ngọc là lĩnh đội, nhưng tình hình chân thực thường phức tạp đủ loại, có lúc cần phải chia nhau ra hành động, không thể nào chú ý đến mọi mặt được.
So sánh với “người ngoài”, đồng môn vẫn tương đối thân cận hơn một chút, ở một mức độ nào đó để nói thì nhất trí về lợi ích thì càng đáng tín nhiệm hơn, về điểm này không cần phải nghi ngờ.
Còn về Giang Thu Thủy, vẫn nên cố gắng hết sức để dẫn theo bên người vẫn tốt hơn.
Nữ nhân này biểu hiện bình thường trên phương diện đấu pháp, lại tương đối quan trọng đối với mình, tu sĩ có Nguyên Thần cấm chế hiếm khi có thể yên tâm sử dụng, vẫn phải cố gắng hết sức bảo đảm an toàn cho nàng ta vẫn hơn.
“Mạnh đạo hữu, Ngô đạo hữu cùng các vị đạo hữu có vừa lòng với sự sắp xếp của Lưu mỗ không?”
“Nếu như có ý kiến khác thì cứ việc nói ra, Lưu mỗ xin rửa tai lắng nghe.”
“Chỉ cần thực sự có đạo lý, không phải không thể đưa ra sự thay đổi thích hợp.”
Trước mặt mọi người tuyên bố cách sắp đặt tương ứng, Lưu Ngọc lên tiếng hỏi.
Mặc dù mang ý dò hỏi, nhưng giọng điệu của hắn lại mang hàm ý không được nghi ngờ, rõ ràng không hy vọng nhìn thấy có ý kiến phản đối mình.
“Không dám, không dám.”
“Thanh Dương đạo hữu sắp xếp như vậy hết sức hợp lý, là một quyết định rất sáng suốt, chúng ta sao có thể có ý kiến gì được chứ?
“Mọi việc đều nghe theo sắp xếp của Thanh Dương đạo hữu.”
Trái tim Mạnh Văn Tinh khẽ run lên, lập tức lên tiếng đáp lại.
Đối mặt với một quái vật lớn như Nguyên Dương Tông, những gia tộc nhỏ, thế lực nhỏ như bọn họ thực ra cũng không có bao nhiêu lựa chọn.
Nếu như lựa chọn sai lầm, không những không biết được tiền đồ của bản thân mình, mà còn có thể liên lụy đến đệ tử, người thân, người trong dòng tộc.
Đôi bên tuy rằng cùng một cảnh giới, nhưng trong tình hình chung địa vị chênh lệch cực lớn, hoàn toàn không thể nào đánh đồng như nhau được, đặc biệt trong tình huống Lưu Ngọc còn là người lĩnh đội, nắm giữ đại nghĩa có quyền chỉ huy kiểm soát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận