Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1087. Dễ như trở bàn tay(3)



Chương 1087. Dễ như trở bàn tay(3)




Ví dụ như Lưu Ngọc luyện hóa Thái Âm lực, tu luyện ra Tinh Thần pháp lực ẩn chứa đặc tính cực hàn, chỉ cần pháp lực bám vào trên thân, mỗi một công kích đều mang theo hiệu quả cực hàn.
Có thể giảm xuống uy năng của Linh khí, pháp khí, nếu rơi vào trên người tu sĩ, nhẹ thì hành động nặng nề, nặng thì sẽ tử vong, cụ thể thì phải xem cường độ cơ thể và kháng tính của pháp thuật mà định ra.
Còn có hiệu quả luyện hóa tinh thần, có thể khiến Lưu Ngọc tăng khí lực trong thời gian ngắn, đồng thời có thể tăng tốc độ khôi phục vết thương.
Chẳng qua có lợi thì cũng có hại, mặc dù pháp lực thể tu có thể duy trì đủ loại trên phương diện cơ thể, nhưng khi phóng thích, sử dụng pháp thuật thì uy năng phát ra kém xa pháp tu.
Hai đạo đều có ưu khuyết điểm riêng, không thể nói cái nào tốt hơn.
Chỉ bởi vì Tu Tiên Giới phát triển, một số con đường trước đó là thông suốt mà bây giờ là bế tắc.
Thân phận bây giờ của Lưu Ngọc là thể tu, đương nhiên không thể thúc đẩy pháp khí công kích từ xa, uy năng còn yếu hơn người khác, cho nên cũng chỉ có thể thẳng tắp xông lên.
"A...!"
Đột nhiên xuất hiện sát khí, tu sĩ Thiên Ma Môn rõ ràng không ngờ tới, lúc này đã có hai người chết đi, không bao gồm nam tu Vô Mi thì cũng chỉ còn lại bốn người.
Cũng khó tránh tu sĩ Thiên Ma Môn thả lỏng cảnh giác, chủ yếu là vì áp lực của mấy chục khôi lỗi nhị giai quá lớn, bọn họ vốn không nghĩ được nhiều như vậy.
Huống chi nửa canh giờ không có một động tĩnh, bọn người nam tu Vô Mi còn cho rằng Đường Thiên Bảo đã lên tầng thứ hai.
Dưới sự tấn công của tu sĩ Thánh Hỏa Giáo và khôi lỗi, những tu sĩ còn lại của Thiên Ma Môn hoàn toàn không thể chống cự, ngay sau đó lại có ba người chết đi.
Chỉ có nam tu Vô Mi dựa vào độn ảnh quỷ dị cùng một pháp khí đặc thù mà trốn đi không thấy đâu nữa.
Lưu Ngọc vọt lên đầy trống trải, còn chưa đuổi tới quảng trường thì tất cả đã kết thúc rồi.
Sau khi thấy mục tiêu biến mất, mấy chục ánh mắt của đám khôi lỗi lập tức chuyển qua nhìn hắn.
Sắc mặt Lưu Ngọc không khỏi thay đổi, cảm thấy da đầu tê dại.
Có câu nói là hai quyền khó địch nổi bốn tay.
Dưới tình huống không chênh lệch về "Chất" thế này, cho dù xuất toàn lực để đánh với mấy chục khôi lỗi nhị giai thì hắn cũng không kiên trì được bao lâu.
Ý thức được tình hình không ổn, bước chân Lưu Ngọc dừng lại rồi thuận thế thay đổi phương hướng, nhanh chóng chạy vội về nơi ban đầu.
Mấy chục khôi lỗi với hai mắt trống rỗng đồng loạt nhìn chằm chằm hắn, có những khôi lỗi có công năng công kích từ xa thì lập tức phun ra những cột sáng với nhiều màu sắc khác nhau.
Hơn mười cột sáng đồng loạt công kích, thuộc tính lại không giống nhau.
Hoặc là nóng bỏng như lửa, hoặc là rét lạnh hơn cả băng, hoặc là mang theo khí tức sắc bén.
Vừa chạy vội Lưu Ngọc vừa lấy Ám Nguyệt kiếm ra, mạnh mẽ chém về phía sau lưng.
"Ầm ầm."
Liên tục vang lên những tiếng nổ lớn, từng cột sáng công kích cũng bị cản lại.
Uy năng tiêu tán đánh về phía Lưu Ngọc, lại bị quang hoa màu ngân lam trên da cản lại, cho nên vẫn bình yên vô sự.
May mắn bởi vì khoảng cách khá xa, cho nên đa phần công kích của những khôi lỗi không tới chỗ hắn.
Thần thức liếc nhìn những khôi lỗi đang khóa chặt phía sau mình, sắc mặt Lưu Ngọc có chút khó coi, dùng tốc độ nhanh nhất giẫm lên bộ pháp "Truy Tinh Cản Nguyệt", quay về lại bên cạnh mấy người Đường Thiên Bảo một lần nữa.
Có Thánh Hỏa lệnh giống như có giấy thông hành che chở, đám khôi lỗi không nhìn thấy mục tiêu nữa thì tự rời đi.
"Là Thiên Bảo cân nhắc không chu toàn, Hồng đạo hữu, ngươi không sao chứ?"
Đường Thiên Bảo mở miệng nói với đầy sự áy náy.
"Không sao, Hồng mỗ da dày thịt béo, chút uy năng ấy vẫn còn chịu được, không có gì đáng ngại."
Lưu Ngọc gật nhẹ đầu, bày ra dáng vẻ "cứng rắn" tới vô cùng tinh tế.
Giữa từng câu từng chữ phát ra đều coi chuyện này như là quá khứ, hắn và sáu người Đường Thiên Bảo, Chu Tử Văn vẫn ở chung vô cùng hòa hợp.
Dù sao, thân phận Luyện Đan Sư vẫn còn đó.
Hắn là tu sĩ có thể sáng tạo ra lượng giá trị rất lớn, từ việc cung cấp Linh dược tới luyện đan cho Thánh Hỏa Giáo, hai bên hợp tác vẫn luôn rất vui vẻ.
Ai lại chán ghét Linh Thạch kia chứ!
Ngoại trừ một người trốn thoát, thì mười chín tên tu sĩ Thiên Ma Tông đều bỏ mạng tại chỗ, để lại không ít gia sản.
Một đoàn người đuổi theo tới quảng trường, bắt đầu thu dọn tàn cuộc.
"Hồng đạo hữu, cầm lấy đi."
Đường Thiên Bảo vừa nói vừa đưa tới hai túi trữ vật.
"Hồng mỗ còn chưa lập được công lao gì, cái này sao có thể nhận được?"
Trong miệng thì từ chối nhưng trên tay lại không hề khách khí, vững vàng thu hai túi trữ vật của tu sĩ Thiên Ma Tông vào.
Mặc dù hắn không thu hoạch được từ đánh giết, chẳng qua trước mắt là hành động theo tập thể, dĩ nhiên vẫn có tư cách được chia.
Nếu tự cho mình là thanh cao, ở một mức độ nào đó, chẳng phải là không một lòng với mọi người hay sao?
Xét hết sự việc này đến sự việc khác trong lịch sử, hành động như vậy vô cùng nguy hiểm.
"Bây giờ mọi người đã là người chung một thuyền, có chỗ tốt đương nhiên phải cùng hưởng, Hồng đạo hữu đừng quá khách khí."
Không ngoài dự đoán, Đường Thiên Bảo đã nói như vậy.
Lời này trông có vẻ buồn nôn, chẳng qua phối hợp với giọng điệu chân thành và cách làm người của hắn ta, thì lại không có vẻ gì là giả dối nữa.
Lưu Ngọc nghe vậy thì cười thoải mái một tiếng, giữa bảy người lại khôi phục sự vui vẻ hòa thuận.
Tìm tòi chiến lợi phẩm như túi trữ vật và pháp khí Linh khí, dùng Hỏa Cầu thuật hủy thi diệt tích, bảy người đều không phải là người mới vào Tu Tiên Giới, làm những việc này vô cùng quen thuộc. Hết chương 1087.



Bạn cần đăng nhập để bình luận