Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 598. Đạo hiệu Thanh Dương(3)

Chương 598. Đạo hiệu Thanh Dương(3)
Động phủ chia làm hai tầng, tầng thứ hai cũng là chỗ sâu nhất, so với tầng một thì cao chừng một thước.
Không gian không lớn, đập vào mắt chỉ là ghế đá được điêu khắc tinh xảo, trên đó khắc Long Phượng đằng chân linh, so với cái "Long ỷ" của thế tục thì càng thêm trang nghiêm.
Lý Trường Không với hình thể hơi mập mạp đang ngồi một mình ở vị trí chính giữa.
Mà tầng thứ nhất thì có đứng vài tên tu sĩ, bên trái ba người, bên phải hai người, có nam có nữ.
"Những người này hẳn là sư huynh, sư tỷ của ta."
Lưu Ngọc hơi lóe lên suy nghĩ này, sau đó bước nhanh đi về phía đại sảnh, nói:
"Đệ tử Lưu Ngọc, tham kiến sư tôn!"
Lý Trường Không lại hơi giật mình, tay phải hơi nâng lên, nói:
"Không cần đa lễ."
"Ừm? Tu vi của ngươi đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ rồi à?"
Tuy là hỏi thăm, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.
Với tu vi Kim Đan kỳ của Lý Trường Không, có thể tùy tiện cảm giác được tu vi của Lưu Ngọc, cũng bởi vì "vừa mới đột phá", còn không thể nào điều khiển Linh áp thuần thục.
"May mắn được sư tôn chỉ điểm, sáu ngày trước đệ tử may mắn đột phá được tới cảnh giới trung kỳ."
Lưu Ngọc cung kính trả lời.
"Không tệ, không tệ."
Lý Trường Không khen ngợi vài câu.
Không biết có phải do ảo giác hay không, Lưu Ngọc cảm giác thái độ đối với mình so với lần trước thì rõ ràng nghiêm túc hơn nhiều.
Hắn biết, đây là vì duyên cớ hắn được đột phá tu vi.
Một đệ tử ký danh bình thường, đương nhiên không được coi trọng, nhưng nếu được xưng là đệ tử ký danh Kim Đan xung kích, dĩ nhiên là không giống nhau, đáng giá được coi trọng hơn một chút.
Tu Tiên giới này chính là chân thật như vậy đấy.
"Nếu ngươi đã tới, vậy giữa các sư huynh đệ cũng nên biết nhau chút đi."
"Không nói nữa, cứ bắt đầu từ ngươi trước đi."
Lý Trường Không ra hiệu vào nữ tu đứng đầu tiên bên trái, hẳn là Đại sư tỷ Lý Bất Ngữ.
Dường như Lý Bất Ngữ vô cùng cao ngạo, lạnh lùng, cho dù đối mặt với sư tôn đang ngồi cùng những sư huynh sư đệ khác, trên mặt vẫn không biểu lộ ra chút gì.
"Lưu sư đệ, ta là đệ tử đầu tiên dưới trướng của sư tôn, họ Lý tên Bất Ngữ, ngươi có thể gọi ta là Bất Ngữ sư tỷ."
Lý Bất Ngữ nói với Lưu Ngọc, trong lời nói cũng không có bao nhiêu tình cảm, ẩn ẩn còn hàm chứa chút ý vị cao cao tại thượng.
"Gặp qua Bất Ngữ sư tỷ!"
Không thèm để ý tới thái độ này của nàng ta là thế nào, gương mặt tươi cười của Lưu Ngọc vẫn không đổi, vô cùng khách sáo mà chào hỏi.
So với Lý Bất Ngữ, Nhị sư huynh Lý Bất Phàm, Tam sư huynh Cảnh Vĩnh Thanh sau đó, thì khách khí nhiều hơn, ý cười trên mặt hai cười cũng đầy, lúc nói chuyện còn chắp tay ra hiệu.
"Tiểu sư đệ, ta là Tứ tỷ Lư Tuyết của ngươi, động phủ ngay bên cạnh Thanh Thủy phong, hoan nghênh tới cửa bái phỏng nha."
Thái độ của Tứ sư tỷ Lư Tuyết là thân thiết nhất, trong lúc nói còn nói ra vị trí động phủ, dường như thật sự có ý tứ giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn.
Dứt lời nàng ta còn trừng mắt nhìn, màu da như vậy phối hợp cùng váy áo màu trắng cũng đem tới vài hương vị tinh linh cổ quái.
Đương nhiên Lưu Ngọc cũng khách khí đáp lại, biểu thị rõ nhất định sẽ tới bái phỏng.
Có thể được tu sĩ Kim Đan thu làm đệ tử, bình thường sẽ là người có cảnh giới nổi bật nhất, đáng giá để kết giao một phen.
Sau khi trao đổi một hồi cùng mấy người môn hạ của Lý Trường Không, đều có ấn tượng bước đầu lẫn nhau.
Về phần lễ gặp mặt giữa sư huynh đệ với nhau, Lưu Ngọc chỉ là một đệ tử ký danh, tự nhiên là không có.
"Được rồi, các ngươi cũng đã quen biết nhau, thôi cứ dẫn theo tiểu sư đệ đi dạo hồ sen một hồi đi."
"Hiện tại bản tọa không thể nghỉ được, cho nên bản tọa không đi được."
Lý Trường Không đứng dậy, hạ lệnh đuổi khách.
Dù sao cũng chỉ là một đệ tử ký danh, tuy nói có chút tiềm lực, nhưng với hình dáng kia, lão cũng không có ý nghĩ muốn chú trọng bồi dưỡng.
"Vâng! Đệ tử cáo lui!"
Mọi người trăm miệng một lời, sau đó cùng nhau rời khỏi động phủ của Lý Trường Không.
Sau khi ra khỏi động phủ, Lý Bất Ngữ, Lý Bất Phàm viện cớ có chuyện quan trọng rời khỏi Thông Thiên phong.
Chỉ còn lại Tam sư huynh Cảnh Vĩnh Thanh, Tứ sư tỷ Lư Tuyết, Ngũ sư huynh Dư Giang, còn có Lưu Ngọc, bắt đầu đứng cạnh ao sen nói chuyện giải sầu.
"Lưu Ngọc sư đệ, ngươi đi lại trong Tu Tiên Giới này, nghĩ xong đạo hiệu của mình chưa?"
"Có cần sư tỷ lấy giúp ngươi một cái không?"
Đột nhiên, đề tài trò chuyện lại được dời qua, Lư Tuyết hỏi Lưu Ngọc.
"Cái này... Quả thật ta còn chưa nghĩ qua, chỉ là vẫn không cần làm phiền sư tỷ."
Lưu Ngọc dừng lại, khách khí trả lời.
Lúc trước đúng là hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Không giống với thời thượng cổ, trung cổ, năm tháng thay đổi, từ cận đại đến nay, Tu Tiên Giới đã xảy ra không ít thay đổi.
Tu Tiên Giới bây giờ, trừ khi là vào trường hợp thật đặc biệt, nếu không sẽ rất ít khi dùng tới đạo hiệu, cũng giống như giữa tu sĩ trong tông môn, ngẫu nhiên còn cần đạo hiệu để xưng hô với nhau.
Còn giống như tu sĩ gia tộc hay tán tu thì vốn không có cái gì gọi là đạo hiệu.
Đương nhiên, nếu xông ra thanh danh thật lớn, trái lại sẽ có một "Danh hào" vang dội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận