Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 712. Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay(2)

Chương 712. Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay(2)
Cứ tiếp tục như vậy tuy rằng cũng có thể công phá trận pháp, nhưng không thể nghi ngờ là sẽ phải hao phí nhiều thời gian và tinh lực.
“Xem ra có vài phần huyền bí.”
Sau khi quan sát một lúc, Lưu Ngọc cười khẽ một tiếng, lập tức truyền lệnh nói:
“Dùng pháp thuật nhị giai công kích.”
Đám sương mù màu vàng này là trận pháp hình thành nên, có thể xem như là một loại năng lượng đặc thù do Linh khí chuyển hóa thành, hiển hiên là có một sức chống đỡ khá tốt đối với các đòn tấn công từ pháp khí.
Có thể bị đánh tan, nhưng tiêu diệt hoàn toàn lại cực kỳ khó khăn.
Đối mặt với loại tình huống này, sử dụng đòn tấn công có năng lượng giống như vậy, cũng chính là các loại pháp thuật đối kháng tiêu diệt thì không thể nghi ngờ là dễ dàng hơn rất nhiều.
Bất kỳ một loại thủ đoạn nào cũng có ưu nhược điểm, không tồn tại khả năng thích ứng với mọi loại tình huống, chỉ cần tìm được phương pháp, việc phá giải sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Cho nên tu tiên giả mới căn cứ vào những tình huống khác nhau mà sáng tạo ra các thủ đoạn khác nhau, cũng có các loại thần công bí pháp, cùng với pháp tu, thể tu, võ tu và nhiều cái khác ra đời.
“Vâng!”
Nghe được mệnh lệnh của Lưu Ngọc, đám người Giang Thu Thủy, Nhan Khai và Mạnh Văn Tinh lập tức thay đổi.
Bọn họ thu hồi pháp khí của mình, hai tay bấm quyết niệm thần chú, bắt đầu thi triển từng loại pháp thuật Trúc Cơ nhị giai.
“Hỏa Long thuật.”
“Huyền Băng thuật.”
“Huyền Điểu Liệt Diễm thuật.”
Các loại pháp thuật nhị giai trung hạ phẩm thành hình trong tay bọn họ, tản ra uy áp cường chấn động.
Linh quang chói mắt lấp lánh, cho dù cách xa mấy chục dặm thì vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một chút ánh sáng.
“Nguy rồi!”
Cảm nhận được sức mạnh trong pháp thuật nhị giai, sắc mặt Đa Mục đạo nhân hoàn toàn thay đổi.
Gã không ngờ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, đối phương đã tìm được chỗ thiếu sót của trận pháp, ngay lập tức thay đổi đối sách.
Từ lúc Đa Mục đạo nhân bố trí trận pháp này, gã cũng không hề nghĩ đến chuyện muốn đối mặt với sự vây công của mười người đồng cấp, cho dù là tưởng tượng ra tình huống xấu nhất thì cũng chỉ là năm sáu người.
Dù sao thế lực lớn nhất trong phạm vi một trăm dặm là Phượng Hoàng sơn Bạch gia, cũng chỉ có sáu tu sĩ Trúc Cơ.
Mà một phường thị nho nhỏ như vậy, làm sao đáng giá để nhiều tu sĩ Trúc Cơ liên hợp lại gây chiến chứ?
Nếu như vẻn vẹn chỉ có ba bốn tu sĩ Trúc Cơ, đây căn bản không tính là chỗ thiếu sót, gã vẫn có thể dựa vào trận pháp mà kiên trì.
Nhưng bây giờ, trong lòng gã lại vô cùng hối hận.
Rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu trong nháy mắt, nhưng Đa Mục đạo nhân lại không nghĩ ra được biện pháp phá vỡ cục diện nào, không nhìn thấy bất kỳ cơ hội sống nào.
Mà đối phương lại thờ ơ với lời cầu xin tha thứ chịu thua của gã, xem ra là sát tâm đã nổi lên.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt gã xám ngoét.
Bởi vì phải điều khiển trận pháp, gã chỉ có thể trơ mắt nhìn từng đạo pháp thuật phủ xuống, trong nội tâm là sự thống khổ và dày vò khó có thể nói nên lời.
Thông thường, sương mù và hơi nước là cùng một loại, đều có thể quy thành Thủy hệ, mà pháp thuật khắc chế nhất của Thủy hệ, không thể nghi ngờ là Hỏa hệ.
Cho nên đám người Giang Thu Thủy thi triển pháp thuật, phần lớn là pháp thuật thuộc tính Hỏa.
Ánh lửa chói mắt chiếu Mang Sơn sáng như ban ngày, dưới ánh mắt kinh hãi của tu sĩ trong phường thị, Hỏa Điểu, Hỏa Long, các loại pháp thuật bay đến biển sương mù màu vàng.
“Xèo.”
Dưới sự thiêu đốt của hơn mười đạo pháp thuật nhị giai thuộc tính Hỏa, giống như là xảy ra phản ứng hóa học, đám sương mù màu vàng nhanh chóng bốc hơi, vang lên tiếng tách tách giống như chiên dầu.
Giống như trong dầu sôi nóng hổi, thêm nửa thìa nước lạnh vào, ngay lập tức nó ra phản ứng kịch liệt.
Một trận pháp thuật nhị giai phủ xuống, hiệu quả hết sức rõ ràng, biển sương mù màu vàng bao phủ phường thị đã mỏng đi hơn rất nhiều.
Xuyên qua đám sương mù, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét của phường thị.
Thấy tình cảnh này, đám người Giang Thu Thủy và Nhan Khai không cần Lưu Ngọc lên tiếng, lập tức bắt đầu phóng thích một vòng pháp thuật mới.
Hỏa Long gầm thét, Hỏa Điểu rít gào, Hỏa Vũ khắp trời…
Trong ánh lửa giống như có nhiệt độ, sương mù màu vàng càng ngày càng ít, cho đến khi sợi cuối cùng cũng biến mất hầu như không còn, trận pháp cũng theo đó bị phá vỡ.
“Phụt.”
Trận pháp bị phá hủy, Đa Mục đạo nhân bị lực phản phệ cường đại cắn trả, khóe miệng tràn ra từng ngụm máu tươi lớn, lưu lại vết máu đỏ sậm trên đạo vào màu xanh lam.
“Rầm.”
“Rầm.”
“Rầm.”
Liên tiếp ba tiếng giòn vang, Trận Bàn trước người gã chia năm xẻ bảy.
Mà phường thị Mang Sơn cũng xuất hiện ở trước mắt đám người Lưu Ngọc lần thứ hai.
“Chiếm.”
Thấy vậy, Lưu Ngọc không có nửa phần lưỡng lự, thản nhiên nói.
Không cần nhiều lời, chín tu sĩ Trúc Cơ lập tức động thủ, xuất ra pháp khí của bản thân, công kích đến Đa Mục đạo nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận