Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 420. Người của Thiên Khung tới(2)

Chương 420. Người của Thiên Khung tới(2)
Trong lúc Lưu Ngọc tự hỏi, có một luồng ánh sáng màu vàng phá vỡ bầu trời đêm an tĩnh, tiến vào phạm vi thần thức.
Hắn hơi giật mình, nhưng khí tức toàn thân không dao động chút nào. Chờ thấy được người tới là Trang Thế Long mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mặt mày Trang Thế Long đỏ bừng, y bào nhiễm huyết, hơi thở cũng hơi chút hỗn loạn. Xem ra tu sĩ Hợp Hoan Môn hấp hối phản kích gây ra thương tích không nhẹ cho hắn ta.
Ánh sáng vàng vừa nhanh vừa vội, giây lát đã bay ngang qua bầu trời phía trên cự thạch, hoàn toàn không phát hiện bên dưới có tu sĩ ẩn nấp.
Người này là tu sĩ dòng chính của gia tộc, coi như có sơ giao với Lưu Ngọc, hai bên không có ân oán gì, nhưng cũng không có giao tình gì.
Vậy nên Lưu Ngọc cũng chưa hiện thân chào hỏi, mặc cho đối phương bay qua trên không.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ thời gian của nhiệm vụ lần này hữu hạn, tới thời gian nhất định thì bất kể có bắt được tu sĩ Hợp Hoan Môn hay không đều phải quay lại mỏ quặng hội hợp với mọi người.
Nếu không trình độ nguy hiểm sẽ dâng lên, tùy thời có thể gặp phải tu sĩ Thiên Khung Thành phái ra.
Một khắc trôi qua, trời đêm một mảnh yên tĩnh.
Bốn phía trừ bỏ phàm nhân và tán tu đê giai hốt hoảng chạy trốn thì không có tu sĩ Trúc Cơ kỳ ngang qua, Lưu ngọc cũng không có hưng trí ra tay đối phó những người này.
Ngay lúc tới giờ ước định, cuối cùng một luồng ánh sáng thong thả tới muộn, tựa như người canh giờ đi làm vậy, chi li từng giây một.
Nhưng mặt người này có vẻ cực kỳ khó nhìn, đại khái là chạy không công một hồi.
Nhiệm vụ lần này khác với lần tiêu diệt Hoàng gia lần trước, người tham dự đều là tu sĩ Nguyên Dương Tông, sau khi hợp tác tiêu diệt có thể tự tiến hành phân phối chiến lợi phẩm, mà nếu một mình chém giết thì thuộc về mình luôn.
Đệ tử Luyện Khí kỳ cũng vậy, không cần phân chia thu hoạch cho tu sĩ Trúc Cơ.
Dù sao đều là mạo hiểm tính mạng, còn là vãn bổi cùng môn phái, đa số tu sĩ Trúc Cơ đều cần mặt mũi.
Sau khi người cuối cùng về tới mỏ quặng, nửa canh giờ cứ vậy trôi qua.
Lưu Ngọc xem như hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi, đang định thu hồi thần thức, giải trừ Ẩn Linh thuật chạy tới mỏ quặng hội hợp với mọi người thì chợt thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn về phía Bắc.
Thần thức bên đó quét được mười luồng ánh sáng tiếp cận.
Linh áp và khí tức của mỗi đạo ánh sáng này đều đạt tới Trúc Cơ kỳ.
Hai người cầm đầu khí thế như hồng, lỗi lạc dễ thấy như hạc trong bầy gà, rõ ràng đã là cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong.
"Tu sĩ Hợp Hoan Môn!"
Đồng môn Trúc Cơ kỳ trong nhiệm vụ lần này đều đã quay trở lại mỏ quặng rồi, đám tu sĩ này từ phương hướng Thiên Khung Thành mà đến, thân phận đã là rõ rành rành.
Lưu Ngọc trầm mặt, tình huống tệ hại nhất vẫn xuất hiện rồi.
Ý tưởng trong đầu dâng lên như bọt xà phòng, sau đó lại lần lượt tan biến, chỉ chừa lại hai suy nghĩ.
Trước mắt hắn có hai lựa chọn.
Phương án đầu tiên, án binh bất động, mặc cho tu sĩ Hợp Hoan Môn đi ngang qua, sau đó bản thân lại ung dung trở lại…
Bằng vào tu luyện Ẩn Linh thuật đến cảnh giới viên mãn, hắn có thể nắm chắc phần lớn khả năng giấu diếm được đám tu sĩ Hợp Hoan Môn này. Hơn nữa, mục tiêu đầu tiên của đối phương chắc chắn là mỏ quặng, dọc đường sẽ không cẩn thận sưu tầm.
Phương án thứ hai, không hề ẩn nấp, lập tức khống chế ánh sáng đi thẳng tới mỏ quặng Tử Tinh, thông báo cho Chu Trác Phong và đồng môn, sau đó mới quyết định chiến hay chạy.
Đồng tử dưới hàng mi khép hờ của Lưu Ngọc tối đen như mực, dù là trong bóng đêm vẫn tản ra tia sángngời.
Gần như chỉ trpmg chớp mắt, hắn làm ra quyết định.
Lúc này, hai đạo ánh sáng tuốt đằng trước mười đạo ánh sáng kia đã hoàn toàn tiến vào phạm vi thần thức, còn nhanh chóng tiếp cận.
Hắn không chần chờ thêm nữa, nháy mắt đánh vỡ cân bằng yếu ớt do Ẩn Linh thuật hình thành.
Hắn lấy truyền âm phù trong túi trữ vật ra, mấp máy môi thì thầm vài câu, sau đó vung lên, phù hóa thành luồng sáng trắng vọt thawgnr về phía mỏ quặng.
Cùng với đó, pháp lực dảng lỏng trong đan điền vận chuyển, len theo kinh mạch, không chút keo kiệt rót vào đao Tử Mẫu Truy Hồn, sau đó ném đao lên, cơ thể cũng nhẹ nhàng nhảy tới.
Tử Mẫu quay tròn, hóa thành một đạo ánh sáng đen bay về phía mỏ quặng.
Thời gian giành giật từng giây, Lưu Ngọc không kịp lấy Thuẫn Phong Chu ra, chỉ phải phi hành bằng tốc độ nhanh nhất chạy trốn.
Hắn cũng không hối hận khi làm ra lựa chọn này.
Tuy rằng Ẩn Linh cao minh, nhưng công hiệu lớn nhất chỉ là che dấu tu vi, khí tức, che dấu cơ thể là thứ yếu.
Trong số mười người từ Thiên Khung Thành tới, nếu có người nào như ‘Hợp Hoan Lục Tử’ thì Lưu Ngọc chỉ nắm chắc năm thành không bị phát hiện.
Trong mười người, khó bảo toàn không có tu sĩ tu luyện bí thuật linh nhãn cao minh hơn cả ‘Thiên Nhãn Thuật’, nói không chừng liếc mắt là phát hiện sự tồn tại của hắnư.
Loại khả năng này vô cùng nhỏ, nhưng một khi xuất hiện thì chính là tình huống nguy hiểm nhất, lập tức rơi vào vòng vây công.
Cho dù có nhiều con bài chưa lật hơn nữa cũng khó tránh đi đời.
Mà hắn không muốn cược.
Bạn cần đăng nhập để bình luận