Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1068. Khoái cảm đánh giết(2)



Chương 1068. Khoái cảm đánh giết(2)




Ám Nguyệt kiếm nhẹ nhàng vung lên, liền phá diệt hơn phân nửa một mảng lớn pháp thuật mà đối phương dùng phù lục kích phát, dọn sạch đường đi tới.
Lưu Ngọc nhanh chóng tới gần sáu người còn lại của Thần Sa môn, định nhân cơ hội này “Biểu hiện một chút.”
Thời gian bí cảnh mở ra đã còn chưa tới một năm, vì để có được tín nhiệm của đám người Đường Thiên Bảo, hắn nhất định phải thể hiện ra giá trị đầy đủ, mới có thể được coi trọng, tìm cơ hội thu hoạch được càng nhiều tin tức của bí cảnh.
Thậm chí, đi lẫn vào đám người Đường Thiên Bảo để vào bí cảnh.
Dù sao Tống Hạo Thương cũng chỉ biết thời gian và vị trí mà bí cảnh mở ra, còn đồ vật bên trong thì hoàn toàn không biết, ví dụ như bên trong có gì nguy hiểm, có cửa ải nào khó khăn, có cấm kỵ gì không.
Căn cứ vào tư liệu hiện có, Lưu Ngọc phát hiện Thánh Hỏa giáo cũng không phải là dần suy yếu mà là vào một khoảng thời gian hơn ba ngàn năm trước lúc đột phá gặp phải đả kích mang tính hủy diệt.
Nói cách khác, vào trước lúc Thánh Hỏa giáo bị thay thế vẫn còn có tu sĩ Nguyên Anh tồn tại.
Tu sĩ Nguyên Anh bố trí bí cảnh, trong đó theo Lưu Ngọc nghĩ sẽ có đủ các loại nguy hiểm, nghĩ đến đó da đầu của hắn hơi tê dại, mạo muội cưỡng ép xông tới đúng là không khôn ngoan.
Nếu như có thể trà trộn vào trong đội ngũ di mạch của Thánh Hỏa giáo này vậy thì không thể nào tốt hơn.
Thánh Hỏa giáo và Thần Sa môn có loại mâu thuẫn không chết không thôi, không thể hòa giải.
So với tiêu trừ lo lắng của đám người Đường Thiên Bảo, trực tiếp đánh giết tu sĩ Trúc Cơ Thần Sa môn thì chẳng phải là phương pháp dễ dàng mau lẹ hơn sao?
Muốn trong một năm ngắn ngủi này thu hoạch được sự tín nhiệm của đám người Đường Thiên Bảo, để được mang vào bí cảnh là điều không dễ dàng, nhất là khi đối tượng là một đám chim sợ cành cong, thậm chí khả năng là không cách nào làm được.
Cho nên Lưu Ngọc nhất định phải hết sức nỗ lực.
Đầu tiên là thân phận Luyện Đan sư nhị giai, thể hiện ra mình có năng lực và giá trị.
Tiếp theo là ưu tú hơn tu sĩ phổ thông, lại không đến mức khiến cho đám người Đường Thiên Bảo cảm thấy thực lực đáng quan ngại.
Nếu như mềm không được, cũng chỉ có thể cứng rắn.
Hắn có thể thi triển thuật sưu hồn, mặc dù xác suất thành công không cao nhưng...
“Đinh đinh” “Ầm ầm”
Hai bên dường như đã dốc hết toàn lực, pháp khí, linh khí, pháp thuật, các loại thủ đoạn va chạm với tần suất cao, cát vàng bay đầy trời tiếng như lôi minh.
Ở dưới sự nguy hiểm đến sinh tử, Khương Nhạc Sinh và sáu người Thần Sa môn không quản được đau lòng, các loại thủ đoạn chỉ dùng được một lần duy nhất không tiếc mà đua nhau thi triển nhưng cũng khó có thể cứu vớt được tình huống dần bại, vẫn liên tục bại lui như cũ.
“Không ổn, nếu tiếp tục như vậy”
Sắc mặt Khương Nhạc Sinh biến hóa, mồ hôi lạnh chảy dài, tiếp tục ở lại chỗ ngày ngăn cản, cái chết sẽ chỉ là chuyện sớm muộn, tách ra chạy trốn còn có một tia hi vọng.
Thế là gã quyết định hạ lệnh, để cho các vị đồng môn chia ra chạy trốn, mình thì chọn một phương hướng lui nhanh.
Cùng lúc đó, bên trong cát vàng ngập trời.
Thân ảnh Lưu Ngọc cao khoảng một trượng thẳng tiến không lùi phá không mà ra, nhanh chóng đến gần một tu sĩ Trúc Cơ của Thần Sa môn.
Đối mặt với linh khí thượng phẩm chạy đến chặn đường, hai tay của hắn vận động cơ bắp huy động Ám Nguyệt kiếm nghênh kích. Nhưng tốc độ lại chưa từng bị ảnh hưởng bao nhiêu.
“Đinh đinh đinh”
Cây kim giao phong với cọng râu, bên trên Ám Nguyệt kiếm không ngừng xuất hiện tia lửa.
Ở trong tay Lưu Ngọc, Ám Nguyệt kiếm to lớn tựa như tế kiếm, bên trong sự nặng nề cũng mang theo từng tia nhẹ nhàng linh hoạt.
Thần thức mạnh mẽ, có thể là hắn nắm được chính xác mỗi lần công kích của đối thủ. Vừa nhìn đã thấy không cần đoán cũng biết.
Mà thể phách cường tráng cũng khiến cho hắn muốn phản ứng như thế nào cũng có thể làm ra liền được.
Ý nghĩ của mình đầu tiên là được nhục thể chấp hành, thời gian trì hoãn rất ngắn.
“Đinh đinh”
Mục tiêu của Lưu Ngọc, là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ của Thần Sa môn có khuôn mặt tuấn tú, long mày vàng nhạt, Ám Nguyệt kiếm vung vẩy tùy tiện ngăn cản tất cả công kích của các loại linh khí, pháp khí, pháp thuật.
Đối phương bị kiềm chế không thể phi độn, mà dựa vào thể phách cường hãn của Tinh Thần chân thân, hắn có thể nhanh chóng tiếp cận đối phương, thoáng đã tiến vào trong phạm vi mười trượng.
Mười trượng, đối với đại đa số pháp tu mà nói là một khoảng cách cực kỳ nguy hiểm.
“Ầm ầm ầm”
Ám Nguyệt kiếm vung vẩy, mỗi một kích đều có tác dụng của phản lực truyền lại đến trên nhục thể, chỉ có điều bằng vào thể phách mạnh đến biến thái, Lưu Ngọc có thể dễ dàng chịu đựng được.
Lồng ngực, lấy “Huyệt Thần Khuyết” làm trung tâm, ngân lam nhị sắc quang tạo thành quang hồ lấp lánh bên ngoài.
Bên trong đấu pháp, Lưu Ngọc hít một hơi thật sâu, ánh mắt càng thêm tỉnh táo và sắc bén.
Mặc dù không có xuất ra toàn lực, nhưng tay cầm Ám Nguyệt kiếm mỗi một công kích đều sẽ cảm nhận được lực lượng thân thể phát tiết, vẫn khiến hắn có chút máu huyết sôi trào.
Ngập tràn sảng khoái!
“Loại cảm giác này, bao lâu chưa gặp rồi?”
“Từ sau khi tấn thăng Trúc Cơ hậu kỳ, tu sĩ làm cho mình có thể xuất ra toàn lực ngày càng ít, rất lâu không thể sảng khoái chém giết như vậy.”
Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Hắn tựa như mũi tên, bắn về phía tu sĩ mi vàng của Thần Sa môn, lúc này đã tiếp cận trong phạm vi ba trượng.
Song chưởng ánh sáng màu bạc chợt thịnh, cực hàn chi lực mau chóng bám vào trên Ám Nguyệt kiếm. Hết chương 1068.



Bạn cần đăng nhập để bình luận