Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 788. Ranh giới tự do(3)

Chương 788. Ranh giới tự do(3)
Một khắc đồng hồ sau, ôn dưỡng hoàn thành, hắn vừa thu Lưu Quang kiếm vào trong túi trữ vật lớn, bên tai liền truyền đến một âm thanh.
“Mấy người Nguyệt Tâm đến phục mệnh, cầu kiến Thanh Dương sư huynh!”
Bởi vì không mở ra trận pháp, cho nên thanh âm có thể truyền vào thông suốt.
“Chư vị, mời vào.”
Bờ môi Lưu Ngọc nhúc nhích, thanh âm tùy tiện truyền ra bên ngoài.
Nói xong, dù hắn bận vẫn ung dung nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy ba đạo nhân ảnh nhanh chóng đi đến, cầm đầu là một nữ nhân làn da tái nhợt, màu tóc đỏ tươi, quanh thân có một loại âm lãnh, khí tức xao động lưu chuyển.
Chính là ba người Lãnh Nguyệt Tâm, Thôi Lượng, Vi Cô Bình!
“Bái kiến Lưu sư huynh (Thanh Dương sư huynh)!”
Ba người chắp tay nói.
“Lãnh sư muội, Thôi sư đệ, Cô Bình đạo hữu.”
“Nhiệm vụ thế nào?”
Sau khi chào nhau, Lưu Ngọc bảo ba người ngồi xuống, sau đó hỏi.
“Không phụ sư huynh kỳ vọng, tất cả vô cùng thuận lợi.”
“Phạm vi hơn mười dặm xung quanh Phượng Hoàng Sơn, thôn trấn của phàm nhân Bạch gia đều đã...”
Lãnh Nguyệt Tâm mở miệng, bẩm báo lại tình huống của nhiệm vụ.
Trong lúc nói chuyện, huyết sắc trong mắt nàng lóe lên một cái rồi biến mất, con ngươi vẫn có những tơ máu nhỏ, nhìn hết sức tà dị.
Lúc này, tu vi của nàng đã đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ, chỉ có điều khí tức vô cùng xao động, lộ ra bất ổn rất lớn.
Thôi Lượng nhìn Lãnh Nguyệt Tâm đang chậm rãi nói, trên mặt là sự chán ghét không thể che giấu, hiển nhiên là bên trong lần làm nhiệm vụ này đã xảy ra chút chuyện không vui.
Chính hắn ta vẫn không phát hiện ra, trong tiềm thức của mình đã có mấy phần kiêng kị nữ nhân này.
Ý nghĩ của Vi Cô Bình cũng không khác lắm, đối với loại “Ma tu” thuần túy này căn bản không cách nào chấp nhận được, chẳng qua là vẻ xa lánh và chán ghét lại không thể hiện rõ ra ngoài.
Nhưng từ động tác tinh tế của nàng rõ ràng có thể thấy được sự kiêng kị không nhỏ.
“Ừm, không tệ.”
Sau khi nghe ba người báo cáo xong, Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, vậy mà lại chỉ khen một tiếng cho có lệ.
Tu tiên giả và phàm nhân chênh lệch lực lượng quá là to lớn, không phải là số lượng có thể bù đắp được, nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, ba người không cần phải ở lại trong đội ngũ nữa.
“Tu vi của Lãnh sư muội tiến nhanh, gần với Kim Đan đại đạo thêm một bước, chúc mừng!”
Phát giác được cảnh giới của Lãnh Nguyệt Tâm, Lưu Ngọc lại cười nói.
Làm lĩnh đội của đội ngũ, thực lực của đội ngũ càng mạnh, càng có lợi với hắn.
“Thực không dám nhận lời ấy của sư huynh, chút tu vi nông cạn của Nguyệt Tâm so với Thanh Dương sư huynh cũng chỉ lấy làm mặc cảm tự ti mà thôi.”
Lãnh Nguyệt Tâm hít sâu một hơi, nở một nụ cười khó coi, khiêm tốn nói.
Hiển nhiên là hiểu rõ tu vi của bản thân mình, cũng không bởi vì vậy mà không coi ai ra gì.
Nhưng mặc kệ nàng ta cố gắng khống chế như thế nào, tơ máu trong mắt cũng không hề biến mất, cái này có chút không bình thường.
Ở trong linh giác của Lưu Ngọc, nàng ta mặc dù tăng cảnh giới, nhưng khí tức bộc lộ ra từ trong cơ thể lại cực kỳ lộn xộn, giống như lúc nào cũng có thể mất khống chế.
Điều này khiến hắn âm thầm nhíu mày, có hơi không thích.
Giai đoạn của ma công tiến cảnh cực nhanh, nhưng lại thường có các loại di chứng nghiêm trọng, dẫn đến khó mà tiến đến sau.
Đồng thời vì đặc tính của ma công, đa phần sẽ thay đổi tính tình của tu sĩ trong bất tri bất giác, thậm chí cuối cùng có thể sẽ hoàn toàn thay đổi, không còn là “Bản thân” ban sơ nữa.
Thậm chí nổi điên mất khống chế, mất lý trí khả năng xảy ra cũng không nhỏ.
Điểm này, bên trên ma công phổ thông càng rõ ràng.
Mà Lãnh Nguyệt Tâm, tu luyện rõ ràng chính là loại ma công phổ thông này.
“Thôi sư đệ, Cô Bình đạo hữu, làm phiền các ngươi đi một chuyến, đi gọi chư vị đồng đạo tới nghị sự.”
Lưu Ngọc thu lại vẻ cười, thản nhiên nói với hai người.
“Vâng.”
Hai người chắp tay, đi nhanh ra khỏi động phủ.
Muốn triệu tập đồng đạo nghị sự, sai khiến tu sĩ Luyện Khí kỳ là được, cần gì Trúc Cơ tự mình đi?
Hai người đều đoán được, Lưu Ngọc có lời muốn nói riêng với Lãnh Nguyệt Tâm, cho nên mới thức thời đi ra không hỏi nhiều.
“Sau khi tấn công xong Phượng Hoàng Sơn, Lưu mỗ hi vọng mảnh địa vực này duy trì một trạng thái tương đối ổn định.”
“Như thế mới thuận tiện để quản lý, không thể quá hỗn loạn.”
“Tu tiên giới và thế tục, đều giữ nguyên yên ổn tổng thể, tu sĩ cấp thấp và phàm nhân không thể xuất hiện tử thương số lượng lớn.”
“Lãnh sư muội, ngươi có thể khống chế được bản thân không?”
Lưu Ngọc nhẹ nhàng hớp một ngụm Linh trà, nhìn nữ tu trước mắt này, thanh âm có chút lạnh lẽo.
Lúc nói chuyện, hai mắt hắn híp lại nhìn đối phương, mặt dù không thả ra Linh áp áp bách nhưng ý tứ cảnh cáo trong lời nói rất rõ ràng.
Trạng thái của nàng ta rõ ràng có chút không ổn, Lưu Ngọc lo lắng nàng ta sẽ “Mất khống chế” đại khai sát giới, hỏng đi đại kế của mình.
“Nếu như tự do không giới hạn, nhất định sẽ dẫn đến cường giả bóc lột kẻ yếu.”
Đây vốn là một câu của kiếp trước, nhưng đặt ở tu tiên giới tàn khốc này, áp dụng tương tự.
Sức mạnh của tu sĩ thuộc về bản thân, tu sĩ cấp cao đối với tu sĩ cấp thấp và phàm nhân hoàn toàn là dễ như bỡn.
Nếu như ma công của Lãnh Nguyệt Tâm ảnh hưởng rồi mất khống chế, cũng rất có khả năng giết chết tu sĩ cấp thấp và phàm nhân số lượng lớn.
Hướng tới tự do là sinh mệnh có trí tuệ thiên tính, cũng là một trong những mục tiêu mà tu tiên giả theo đuổi.
Nhưng tu sĩ quá tự do, rất có thể tạo thành hậu quả nghiêm trọng, thậm chí biến thành “tai nạn”.
Vì giảm bớt biến số, Lưu Ngọc lúc này liền muốn ra tay, can thiệp vào tự do của Lãnh Nguyệt Tâm, vì đó xác định một cái giới hạn cho tự do.
Cái ranh giới này chính là – không thể tử thương hàng loạt tu sĩ cấp thấp và phàm nhân.
Trong lòng của hắn, cái gọi là “hàng loạt” chính là một không thể vượt qua hai chữ số, một không thể vượt qua bốn chữ số.
Chỉ cần ở trong phạm vi này, sẽ không ảnh hưởng đến thế cục ổn định và kế hoạch của mình, vậy liền có thể chấp nhận.
Đối mặt với Thanh Dương sư huynh khẩu khí nghiêm khắc như vậy, hô hấp của Lãnh Nguyệt Tâm chậm lại.
Mặc dù không có Linh áp áp bách, nhưng lại cảm thấy một cỗ áp lực cường đại sinh ra, trong lòng lập tức run lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận