Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 805. Mở rộng hậu cung?(2)

Chương 805. Mở rộng hậu cung?(2)
Trên mặt Lưu Ngọc cũng mang theo ý cười, nhưng lại rất ít khi mở miệng nói chuyện.
Nhưng một khi hắn mở miệng thì chắc chắn sẽ thu hút ánh nhìn của tất cả các tu sĩ, những người khác ngược lại sẽ không thể buông bỏ được.

Thấy ánh mắt của Lưu Ngọc thỉnh thoảng sẽ nhìn xuống phía dưới, rơi trên người nhóm ca vũ ở trên sân khấu, dường như hắn khá thích những bài hát và điệu múa kia.
Vi Quang Chính thấy vậy thì sáng cả mắt lên, đột nhiên đứng dậy rời đi.
Qua một lúc sau, khi gã quay lại, phía sau gã đã có thêm hai nữ tu xinh đẹp.
Hai vị nữ tu đều xinh đẹp tuyệt vời, nước da trắng nõn, dung mạo hoàn hảo, không có chút khuyết điểm nào, trang điểm nhẹ nhàng, vòng eo uyển chuyển một vòng tay có thể ôm hết.
Một người mặc cái váy màu tím nhạt, lộ ra cánh tay ngọc ngà như củ sen, cái cổ thon dài, lông mày lá liễu cong cong.
Giống như xuất thân từ một danh gia vọng tộc, có một sự thanh lịch và quý phái nhàn nhạt.
Một người khoác áo choàng màu đỏ sẫm, dáng người cao gầy, đôi chân thon dài, còn có một đôi mắt hoa đào, toát ra một vẻ quyến rũ tự nhiên.
“Thanh Dương đạo hữu đi đường xa đến, mỗi ngày đều rất bận rộn, quả thực vô cùng vất vả.”
“Lão phu thấy trong động phủ của Thanh Dương lão đạo còn đang thiếu vài tên hạ nhân để hầu hạ.”
“Nên muốn tặng hai ả nha hoàn này cho đạo hữu, dùng chúng vào việc bưng trà rót nước, giặt giũ quần áo là không gì sánh bằng.”
Vi Quang Chính đi đến bên cạnh Lưu Ngọc, thấp giọng nói vài câu.
Đối với gia tộc tu tiên mà nói, làm thế nào để mỗi một thế hệ đều được truyền lại một cách nguyên vẹn mới là điều quan trọng nhất.
Ngoại trừ việc bồi dưỡng con cháu trong gia tộc thì cũng không thể thiếu được những thủ đoạn khác.
Mà “liên hôn” chính là một trong những cách để lôi kéo các thế lực khác.
Bây giờ gã đã bước lên con tàu cướp biển của Lưu Ngọc, một người có thể ảnh hưởng đến sự thịnh suy của cả Vi gia, nếu chỉ dựa vào quan hệ bây giờ, Vi Quang Chính quả thực không thể yên tâm được.
Dù sao thì đó cũng là một trăm sáu mươi người con cháu của Vi gia, nếu như đều một đi không trở lại, vậy thì gia tộc há chẳng phải sẽ tiêu tùng hay sao?
Càng huống hồ bây giờ đây Vi gia vừa mới gia nhập, quả thực cần phải gia tăng thêm mối liên hệ với “thượng tông”, cần nhanh chóng tìm được một chỗ dựa ở trong thượng tông.
Vậy nên, theo lẽ tự nhiên, Vi Quang Chính bèn nghĩ đến mấy thứ như “nữ nhân kế” và “chuyện chăn gối” để lôi kéo mối quan hệ giữa Vi gia và Lưu Ngọc.
“Còn không mau qua đây hành lễ với Thanh Dương đạo hữu.”
Gã trách mắng hai nữ tu đang đứng ở phía xa.
“Oanh Ca và Yến Vũ bái kiếm Thanh Dương tiền bối!”
Hai vị nữ tu nhút nhát hành lễ, dịu dàng nói.
“Đứng dậy đi.”
“Quang Chính đạo hữu có lòng rồi.”
“Chỉ là, như thế này e rằng sẽ có chút không thích hợp?”
Vẻ mặt của Lưu Ngọc bình tĩnh, có hơi nhăn mày, nói.
Trên mặt hắn không nhìn ra hỷ nộ ái ố gì, suy nghĩ khiến con người ta khó có thể suy đoán xem một giây sau sẽ là trời trong nắng ấm hay sấm rền chớp giật.
“Chút tâm ý nhỏ của lão phu, vẫn mong Thanh Dương đạo hữu hãy nhận lấy.”
“Tuyệt đối không có ý đồ nào khác.”
Vi Quang Chính vẫn cứng đầu nói.
Mắt thấy vẻ mặt của đối phương có chút không đúng, trong lòng gã đột nhiên sinh ra một tia hoảng sợ, cảm thấy phiền muộn vì quyết định lỗ mãng nhất thời của mình.
Nhưng chuyện đã đến nước này, gã cũng chỉ có thể nói tiếp.
Không quan tâm đến phản ứng của các tu sĩ khác, trong mắt Lưu Ngọc lấp lánh ánh sáng tinh tường, dường như có thể nhìn thấu lòng người.
Hắn nhìn Vi Quang Chính, trầm lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ gì đó, không nói chuyện.
Khi trên mặt gã bắt đầu xuất hiện mồ hôi, hắn cười nói:
“Nếu như đã là tâm ý của Quanh Chính đạo hữu, nếu Lưu mỗ từ chối thì thật là bất kính.”
Những thế lực quy hàng này muốn kéo gần quan hệ với chỗ dựa là chuyện hết sức bình thường, chuyện này không có gì kì lạ cả, tất cả những thế lực đều sẽ làm như thế.
Điểm khác biệt chính là, có một vài thế lực không có “bí quyết” mà chỉ tặng lợi ích cho Nhan Khai và Thôi Lượng, để cho hai người họ ăn uống no say.
Bây giờ Lưu Ngọc đã không còn quan tâm đến chút béo bở đó nữa nên cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà cho qua, không đi tính toán so đo làm gì.
Mà Vi Quang Chính lại có thể nhìn thấy mình, trực tiếp tặng cho mình hai thị nữ để làm nha hoàn, cũng không khác gì so với ý đồ ban đầu của mấy thế lực nhỏ kia.
Nếu như không thu nhận thì gã ngược lại sẽ lo sợ bất an và không thể làm việc một cách tốt nhất.
Cái kiểu tặng nữ nhân hay liên hôn như thế này cũng không hề hiếm gặp ở trong các gia tộc trong nội bộ Nguyên Dương Tông, hắn sớm đã không còn thấy lạ nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận