Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 749. Khéo léo lấy Linh thảo(3)

Chương 749. Khéo léo lấy Linh thảo(3)
Trong lòng bọn họ âm thầm lo lắng, thỉnh thoảng nhìn con đường, muốn biết khi nào Lưu Ngọc trở lại.
Việc tấn công Phượng Hoàng sơn Bạch gia sắp xảy ra, càng trì hoãn thêm thời gian thì đối phương càng có thời gian để chuẩn bị kỹ càng, lúc tấn công lại càng khó khăn.
Nếu như xuất hiện biến cố, những tu sĩ Trúc Cơ như bọn họ cũng không phải là không có khả năng ngã xuống.
Mắt thấy bóng dáng Lưu Ngọc vừa xuất hiện, ba người Tiêu Sùng, Ngô Vĩnh Xuân đều nhìn Nhan Khai, trông cậy gã lên tiếng.
Dù sao hai người là đồng môn, khi nói chuyện cũng sẽ không có nhiều sự cố kỵ.
Nhan Khai đương nhiên cũng hiểu được đạo lý này, gã hít sâu một hơi, từ xa đã chắp tay nói:
“Lưu sư huynh, việc tấn công Phượng Hoàng sơn có phải là quá muộn rồi không, không biết là khi nào chúng ta xuất phát?”
Lưu Ngọc thấy rõ, đại khái có thể hiểu được suy nghĩ của bọn họ, khi hắn đang muốn lên tiếng nói chuyện thì túi trữ vật đột nhiên truyền đến một chấn động rất nhỏ.
Vì thế hắn nhanh chóng lấy lệnh bài tông môn ra rồi dùng thần thức quét qua, lập tức tiếp nhận tin tức này.
“Bạch gia tam trưởng lão đã đền tội, kính xin Thanh Dương sư huynh chỉ thị.”
Đây chính là tin tức mà Lãnh Nguyệt Tâm truyền đến, mặc dù nàng ta hành động hơi chậm, nhưng cuối cùng vẫn thuận lợi.
Lúc này hai tay Lưu Ngọc bấm quyết, mấy đạo pháp quyết đánh vào lệnh bài tông môn truyền tin tức, bảo Giang Thu Thủy án binh bất động trước, chờ mệnh lệnh của hắn.
Làm xong những chuyện này, sắc mặt của hắn nghiêm túc nói với bọn họ:
“Việc này không nên chậm trễ nữa, lập tức xuất phát.”
Nếu Linh thảo đã đến tay rồi, đương nhiên phải lập tức động thủ.
“Vâng!”
Thấy Lưu Ngọc cuối cùng cũng không quên chính sự, mấy người Nhan Khai thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong miệng ầm ầm lĩnh mệnh.
“Thanh Dương đạo hữu, toàn bộ một trăm ba mươi đệ tử Luyện Khí Vi gia đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.”
“Thiên Thông sẽ trấn giữ ở Xích Phong sơn, lão phu và tam trưởng lão sẽ tùy thời chờ đạo hữu điều phái!”
Nghe được chuyện bọn họ phải lập tức xuất phát, Vi Quang Chính lập tức chắp tay nói.
“Được, không tệ.”
“Lập tức xuống an bài đi!”
“Để tất cả tu sĩ lên Quy Nguyên chu!”
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, thuận miệng phân phó nói.
Sau đó hắn chạm vào túi trữ vật, lấy ra Quy Nguyên chu to cỡ bàn tay, đánh hơn mười đạo pháp quyết rót pháp lực vào trong đó, khiến nó biến lớn thành mấy chục trượng, lơ lửng trên không trung cách mặt đất ba bốn trăm trượng.
Năm người lần lượt khống chế pháp khí leo lên Quy Nguyên chu, mà Vi Quang Chính thì nhanh chóng đi xuống chân núi, thông tri cho đệ tử Luyện Khí kỳ lên thuyền.
Sau đó không lâu, liên tục có tia sáng bay lên không trung rồi cẩn thận hạ cánh trên mạn Quy Nguyên chu.
Hiển nhiên, trải qua sự phân phó của tộc trưởng, những tu sĩ Vi gia này đều hiểu được tình cảnh của gia tộc.
“Thanh Dương đạo hữu, toàn bộ một trăm ba mươi tu sĩ Vi gia đã đến đông đủ.”
Vi Quang Chính bẩm báo.
Bên cạnh gã là một bà lão tóc hoa râm, nếp nhăn dày đặc, chính là Vi gia nhị trưởng lão.
Nhìn bề ngoài thì biết đại hạn của bà ta đã không còn xa nữa, có thể thể hiện được ra bao nhiêu phần thực lực cũng khiến người ta nghi ngờ.
Có điều Vi gia là chủ động quy phục, còn phái ra hai tu sĩ Trúc Cơ và một trăm ba mươi tu sĩ Luyện Khí, chỉ để lại một tu sĩ Trúc Cơ thủ vệ gia tộc, cũng coi như là hợp tình hợp lý.
Sắc mặt Lưu Ngọc nghiêm túc, ánh mắt lạnh như băng đảo qua đám người Nhan Khai, Tiêu Sùng, Vi Quang Chính, cùng với rất nhiều tu sĩ Luyện Khí, thản nhiên nói:
“Xuất phát!”
Vừa dứt lời, hắn đánh vài đạo pháp quyết vào lệnh bài khống chế, Quy Nguyên chu lập tức chấn động, cảnh vật dưới chân nhanh chóng lui về phía sau.
“Xích Phong sơn cách Phượng Hoàng sơn chỉ có hơn hai trăm dặm, khoảng một canh giờ là có thể đến, tất cả tu sĩ cũng không cần tiến vào khoang thuyền nghỉ ngơi.”
“Cho nên tất cả người trên mạn thuyền hãy cảnh giác.”
Lưu Ngọc lạnh lùng tuyên bố.
Nhan Khai, Tiêu Sùng, Vi Quang Chính sáu người đương nhiên không có ý kiến, mà tu sĩ Luyện Khí kỳ lại càng không dám làm trái.
Thấy vậy, hắn gật đầu.
Vi gia phái ra chừng một trăm ba mươi tu sĩ Luyện Khí kỳ, bởi vì bọn họ gia nhập sau, cho nên một vài nhiệm vụ nguy hiểm đương nhiên sẽ được ưu tiên an bài, không cần phải chia ra tổ chức lại.
Mặc dù tất cả đều được coi là “người một mình”, nhưng vẫn phải xếp trước sau, một giọt máu đào hơn ao nước lã mà.
Rủi ro đi kèm với lợi ích, một tòa Linh sơn cấp hai cũng không dễ lấy như vậy, điều này chắc chắn Vi Quang Chính cũng rất rõ ràng.
Lưu Ngọc đi đến mũi thuyền, hắn nhìn xuống những ngọn núi phía dưới, tổng kết thành quả của chuyến đi này, trong lòng hơi cảm khái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận