Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 810. Ước chiến Thiên Vương sơn

Chương 810. Ước chiến Thiên Vương sơn
Thông qua sự hiểu rõ về địa đồ của Yến quốc trong hai năm nay, Lưu Ngọc biết Thiên Vương sơn nằm phía sau Tiên Khuyết Thành, cách Tiên Khuyết Thành chừng một trăm dặm, trước khi Tiên Khuyết Thành còn chưa bị đánh hạ, tông môn tạm thời chưa thể đến nơi đó được.
Chỉ là vì lợi ích của tông môn mà mạo hiểm, tự coi nhẹ an nguy của bản thân, hành động lần này của Trường Phong chân nhân đúng là cực kỳ đáng để kính trọng, không thẹn với sự bồi dưỡng của tông môn.
Hắn tự hỏi nếu đổi lại là mình, chắc rằng hắn sẽ khó mà đưa ra quyết định giống vậy.
Về phần Thái Ất đạo khế, Lưu Ngọc đương nhiên biết là cái gì.
Sự ràng buộc của nó với tu sĩ Kim Đan thấp hơn rất nhiều so với Lời Thề Tâm Ma với tu sĩ cảnh giới Luyện Khí hay Trúc Cơ, chỉ cần đánh đổi một vài thứ, vẫn có thể giải trừ được.
Càng đừng nói tới sự ràng buộc với tu sĩ đỉnh tiêm Kim Đan, nó đã hoàn toàn mất đi hiệu quả.
Mà Thái Ất đạo khế có thể dẫn động một tia quy tắc Thiên Đạo để làm chứng, người vi phạm sẽ nhận phản phệ của Thiên Đạo, lúc tiến giai, các loại kiếp nạn đều sẽ tăng lên rất nhiều.
Đối với hàng ngũ tu sĩ Kim Đan Nguyên Anh lại có sự ràng buộc cực mạnh, hai bên ký Thái Ất đạo khế, không thể nghi ngờ là vô cùng hợp lý.
Hai vị chân nhân đều là người có khả năng tiến giai lên Nguyên Anh cao nhất trong tông môn của mình, cái giá như thế này với bọn họ mà nói là khó mà tiếp nhận nổi.
Nếu làm trái thì hy vọng Kết Anh sẽ càng xa vời.
"Trường Phong sư thúc vì đại cục của tông môn lựa chọn một mình đi gặp, loại lý tưởng hào hùng thế này, tại hạ thực sự bội phục!"
Lưu Ngọc chân thành nói.
Lời này cũng không phải là lấy lòng, tuy hắn làm không được như thế này, nhưng đối với tu sĩ như thế này thì hắn vẫn tương đối bội phục.
"Sư thúc thần thông quảng đại, nhất định có thể chiến thắng Thanh Vi!"
Lúc này Lý Bất Ngữ đã khôi phục bình tĩnh, kiên định không đổi mà nói.
Nàng ta thân là người dòng chính Lý gia, số lần gặp mặt Lý Trường Phong cũng thật nhiều, biết rõ lão tổ nhà mình thần thông thế nào.
Dưới cái nhìn của nàng ta, loại thực lực này gần như là không có chuyện gì không làm được.
"Sư tỷ nói phải, Trường Phong sư thúc biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn lựa chọn tiếp chiến, tất nhiên có sự nắm chắc rất lớn."
Lưu Ngọc thuận thế hùa theo.
Lúc này, hắn đương nhiên sẽ không nói chuyện gì khiến người ta mất hứng.
Chỉ là Bạch Vân Quan đã dốc sức thúc đẩy việc này, còn dùng cả tòa Tiên Khuyết Thành làm tiền đặt cược, sao có thể không nắm chắc chứ?
Nhưng tu sĩ đỉnh tiêm đều có tự tin, đạo tâm kiên định không thay đổi, ai thua ai thì hắn không thể phán xét được.
"Trận chiến Thiên Vương sơn, chắc chắn hấp dẫn sự chú ý của phần lớn Bạch Vân Quan, sư tỷ lựa chọn tập kích Hoa gia ba ngày sau khi trận chiến kết thúc, đây là quyết định vô cùng chuẩn xác."
"Sư tỷ thần cơ diệu toán, Thanh Dương thật sự bội phục!"
Lưu Ngọc cảm thán nói.
"Trận chiến Thiên Vương sơn" lần này, nhất định sẽ được trên dưới Yến quốc chú ý, tác động kéo theo sự căng thẳng thần kinh của Bạch Vân Quan.
Bất kể là thắng hay bại, đều phải tập trung phần lớn thực lực để phòng ngừa thế cục đột nhiên thay đổi, ở thời điểm như này, hai vị ở Hoa gia kia thực sự khó mà rời khỏi Tiên Khuyết Thành.
Lựa chọn thời cơ như này, đúng là vô cùng khéo léo.
Không thể không nói, Lý Bất Ngữ đúng là đệ tử làm rạng danh gia tộc, dù lạnh lùng cao ngạo, hơi vênh váo, hung hăng, nhưng hoàn toàn không phải là dạng người hời hợt, được xưng tụng là người cực kỳ thông minh.
Khoảng thời gian sau đó, hai người lại nói một chút về chi tiết ước định này, ví dụ như thời gian gặp mặt, địa điểm chờ.
Mãi cho tới khoảng hai khắc sau, Lý Bất Ngữ mới đứng dậy, cáo từ.
"Bất Ngữ sư tỷ đi thong thả, Thanh Dương nhất định đúng giờ theo lời ước định!"
Lưu Ngọc tự mình đưa nàng ta ra khỏi động phủ, trước khi đi còn chắp tay nói.
Trải qua hai năm giao thiệp qua lại, quan hệ giữa hai người đã gần gũi hơn rất nhiều, càng giống như sư tỷ, sư đệ bình thường, giữa xưng hô cũng tùy ý hơn rất nhiều.
Hiện tại, người tiểu sư đệ này đã là một trong những người dẫn đội Thanh Phong, là một trong những người nổi bật nhất trong cùng thế hệ, tuy nói còn kém hơn mình một chút, nhưng Lý Bất Ngữ đã nhìn hắn bằng cặp mặt khác xưa.
Nàng ta không hề khinh thường, lúc này chắp tay đáp lễ lại.
Sau đó khống chế một món Linh khí vòng tròn màu lam tinh xảo, hóa thành tia sáng màu lam lạnh, nhanh chóng bay đi, chỉ chốc lát sau đã biến thành một điểm nhỏ ở cuối chân trời.
Nhìn uy thế của Linh khí vòng tròn màu lam kia, đây cũng là một món Linh khí cực phẩm!
Chỉ là nghĩ tới thân phận dòng chính của Kim Đan Gia Tộc, còn có cảnh giới và thực lực bây giờ, cũng thấy chẳng có gì lạ cả.
Thấy tia sáng đã đi xa, Lưu Ngọc không nhìn nữa, cho Giang Thu Thủy một ánh mắt, lập tức quay người đi vào trong động phủ.
"Trong khoảng thời gian ta rời đi, có chuyện gì lớn xảy ra không?"
Không có bất cứ ý nghĩ hỗn loạn nào, sau khi Lưu Ngọc ngồi xuống, lập tức sảng khoái nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận