Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1052. Giết gà dùng dao mổ trâu(3)



Chương 1052. Giết gà dùng dao mổ trâu(3)




Chỉ tiếc, người này chỉ là tà tu Trúc Cơ trung kỳ bình thường, vội vàng ném ra những thủ đoạn khẩn cấp như này, uy năng mạnh nhất cũng chỉ ở trình độ Trúc Cơ sơ kỳ.
Ý chí của Lưu Ngọc cứng rắn như huyền băng, ánh sáng hai màu bạc và xanh ở lồng ngực hòa lẫn với nhau chiếu rọi khắp toàn thân, thẳng tắp đụng tới, vốn không hề có ý tứ dừng lại.
"Ầm ầm ầm."
Từng đạo pháp thuật và đồ vật công kích bị đánh ra ngoài, lại hoàn toàn không thể nào tạo thành tổn thương gì lớn, chỉ có thể để lại những dấu vết mờ mờ.
Đợi khi ánh sáng xoay tan mất, những vết tích này đã biến mất gần như không thấy gì nữa.
Hắn giống như là một tảng kim cương cứng, mạnh mẽ đâm thẳng tới, có một loại uy thế không thể chống đỡ.
"Đạo hữu, có chuyện gì cũng từ từ, tất cả đều có thể thương lượng!"
"Cứ dừng lại trước đã!"
Dưới sự nguy hiểm đến mạng sống, rốt cuộc nam tu mập mạp cũng sinh ra sự bối rối trong lòng, lời nói không còn mạch lạc mà mở miệng, nhằm kéo dài chút thời gian.
"Ầm ầm!"
Nhưng lời nói còn chưa nói hết, hai quyền cương xanh thẳm đã tiếp xúc với vòng bảo hộ, biến nó thành bột mịn.
Sát ý đã định!
Nghe vậy, Lưu Ngọc không hề có chút dao động nào, lúc này đã tới gần khoảng một trượng.
Ngân hoa trên tay phải lưu chuyển, phát ra từng tia khí tức cực hàn lạnh lẽo, một tay không hề do dự vung ra Lưu Tinh quyền.
Những nơi quyền phong đi qua đều mang theo từng trận kình phong, xuyên qua màn cát vàng trùng điệp và pháp thuật chặn đường, bắt đầu xuyên qua nơi yếu hại nhất của đối phương.
Khoảng cách ba trượng đúng là không thể chế ngự được!
"Phốc."
Giống như dưa hấu nổ tung, đầu của nam tu mập mạp lập tức không cánh mà bay.
Dưới quyền kình mạnh mẽ, ngay cả một chút máu cũng không tìm thấy, bị ép thành thịt vụn xen lẫn với máu tung bay tứ phương.
Trong không khí lập tức tràn ngập mùi máu tươi.
Mà tiếng kêu cứu của nam tu mập mạp cũng theo đó mà chợt im bặt, thi thể chậm rãi ngã xuống dưới.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, từ khi Lưu Ngọc bất ngờ thi triển " bí thuật Tránh Linh " đến lúc nam tu mập mạp thân tử đạo tiêu, trong lúc đó rất nhiều giao phong cũng chỉ diễn cho trong vài giây ngắn ngủi.
Chỉ một lúc sau, lợi dụng thủ đoạn chém giết lôi đình mà chém giết một người trong số họ!
Mà lúc này, đám ba người Hồng Phấn phu nhân cũng đang công kích tới gần.
Trong mắt Lưu Ngọc là vẻ lạnh lùng hờ hững, đột ngột quay đầu không hề hoảng loảng.
Ung dung vỗ lên túi trữ vật, lấy ra một thanh kiếm màu đen bản rộng, nắm trong tay, bày ra tư thế tiêu chuẩn mà quét về phía trước.
"Đùng đùng."
Không hao tốn bao nhiêu khí lực, một đao một búa - hai món pháp khí cực phẩm đã tới gần quanh thân lập tức bị đẩy ra một cách tùy tiện.
Có lẽ là vì phong cách bên Tây Sa này, hoặc có lẽ là vì yêu thích của tà tu, bề ngoài của một đao một búa này đều là được luyện chế từ xương cốt.
Chẳng qua xương người thì yếu nên đây chính là dùng xương thú để luyện chế.
Mà Hồng Phấn phu nhân đang thúc đẩy Linh khí thượng phẩm chính là một cái hồ lô màu đỏ thẫm, phun ra Linh diễm nhằm về hướng Lưu Ngọc mà đốt.
Hỏa diễm còn chưa đến, nhiệt độ nóng rực đã theo gió quét tới.
Đợi khi Lưu Ngọc dùng kiếm đẩy hai món pháp khí kia ra, Hồng Phấn phu nhân cũng đã khống chế hỏa diễm tới gần.
Cái chết của đồng đạo khiến nàng ta vừa ngạc nhiên vừa kinh sợ.
Vốn còn muốn bắt Lưu Ngọc làm tù binh, dùng để bồi bổ hưởng thụ một phen, lúc này suy nghĩ kia đã không còn sót lại gì cả.
Nàng ta rót toàn bộ pháp lực vào Linh khí, ra tay chính là một tuyệt sát!
Sau khi đẩy hai món pháp khí ra, Linh diễm màu trắng đã cách quanh người chỉ khoảng một trượng, sợi tóc cũng cuộn lại vì nhiệt độ cao.
Nhưng trong mắt Lưu Ngọc vẫn là một mảnh yên tĩnh như cũ.
Hắn một tay cầm kiếm đen bản rộng, một tay ngân hoa bất chợt vụt sáng, mở bàn tay khẽ chống nhẹ về phía trước.
Chống đỡ ra một màn ánh sáng màu bạc, vắt ngang trên đường đi của Linh diễm màu trắng, để bản thân được an toàn.
Kiếm xuất ra phong mang đồng thời bị đánh gãy.
Kiếm thanh ào ào như sao băng.
Huy kiếm xuất chưởng, khoảng cách gần như vậy giống như liều mạng trong đấu pháp, Lưu Ngọc vẫn có thể ung dung thảnh thơi như cũ.
Chẳng những thể hiện ra kinh nghiệm đấu pháp phong phú, còn vô cùng can đảm và có dũng khí, đối với cục diện chiến đấu có thể khống chế vô cùng chuẩn xác.
Chẳng những không hề e ngại và bối rối mà trái lại hắn còn hơi hưởng thụ, khí huyết trong thân thể cũng sôi trào vì điều này.
Cũng không biết, có phải là mặt trái hiệu quả của luyện thể mang tới hay không.
Linh diễm màu trắng và ánh sáng màu bạc so với nhau thì đó đều chiếm Linh quang thuộc về mình, thỏa thích nở rộ trong trời đêm.
Một cái là nhiệt độ hừng hực, một cái là lạnh lẽo như băng.
Trong thoáng chốc, lửa và băng chạm nhau, lập tức có phản ứng kịch liệt xảy ra.
"Phốc phốc."
Nơi cả hai tiếp xúc, có lượng khói đen dày đặc bốc lên, trong không khí thủy khí kịch liệt bay lên cao.
Va chạm, đốt cháy, băng phong và tiêu hao.
Cuối cùng, linh diễm màu trắng và ánh sáng bạc triệt tiêu lẫn nhau, gần như tiêu hao hầu như không còn gì trong cùng một thời gian.
Ngay lập tức lại có một đồng bạn bỏ mình, Hồng Phấn ba người lập tức thấy ngạc nhiên không thôi, không công mà lui rồi sau đó lựa chọn tạm thời dừng tay, bí mật truyền âm với nhau bảo không tiếp tục công kích.
Với tình huống trước mắt, các nàng ta có thể cảm giác được thực lực của Lưu Ngọc vô cùng phi phàm, lúc này đã nảy sinh ý thoái nhượng.
Theo ba người thấy, nếu tiếp tục đấu xuống nữa, tốt nhất cũng sẽ có kết cục cực thảm, khả năng lớn nhất chính là lưỡng bại câu thương.
Mà kết quả như vậy, không thể nghi ngờ là điều ba người không nguyện ý nhìn thấy nhất. Hết chương 1052.



Bạn cần đăng nhập để bình luận