Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 725. Lạt thủ tồi hoa(2)

Chương 725. Lạt thủ tồi hoa(2)
Chương 725: Lạt thủ tồi hoa(2)
Sau khi thông qua lệnh bài đưa tin cho ba người Nhan Khai, hắn sử dụng các câu pháp quyết trong tay và sử dụng nhiều phép thuật để che giấu tung tích của mình. Chẳng những độn quang, tu vi, khí tức biến mất không thấy gì nữa, hơn nữa ngay cả động tĩnh khi phi độn đều thu liễm đến trình độ cực nhỏ. Nếu như không phải thần thức quét lướt qua, gần như không có khả năng phát hiện có tu sĩ đi theo.
Nhưng dưới sự khống chế cẩn thận của Lưu Ngọc, khoảng cách giữa hai người luôn ở gần mười dặm, không thoát khỏi thần thức khóa chặt của chính mình, cũng không bị Bạch Liên Hoa phát hiện.
Tu vi cao nhất của Bạch Liên Hoa cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, phạm vi thần thức cao nhất của nàng là chín dặm, khả năng bị phát hiện là cực nhỏ.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Lưu Ngọc sử dụng phương pháp theo dõi này, nhưng có «Ma tu yếu lược» tham khảo, cũng không quá xa lạ.
Cứ như vậy, một đạo độn quang màu vàng đất phía trước, một đạo vô hình màu đỏ ở phía sau, hai vệt độn quang phi hành hơn hai mươi dặm.
Đột nhiên xảy ra dị biến !
Mấy đạo pháp thuật nhị phẩm cấp bậc Trúc Cơ cùng pháp khí tam phẩm, mang theo uy thế cường hoành, đột nhiên xuất hiện hai bên sáo ngọc màu vàng nhạt.
Xuất hiện cùng với nó là ba cỗ Linh áp cấp bậc Trúc Cơ.
Ba tên tu sĩ Trúc Cơ!
“Huyền Điểu Liệt Diễm thuật”
“Bất Dung Băng Châm thuật”
“Vạn Nhẫn Kim Quang thuật”
Một con chim lửa màu đỏ dài cả trượng được bao phủ bởi những ngọn lửa lượn lờ nóng rực, vô số cây châm băng màu đen to như lông trâu và một luồng ánh sáng chói mắt, có thực thể và sắc bén vô cùng.
Mỗi một chiêu thức nhị giai đều gây ra tác động không hề nhỏ, khiến cho linh khí xung quanh phải dao động.
Ngoài ra còn có ba món pháp khi cực phẩm là Hỏa Hồng Tiễn Thỉ, Đoản Tiểu Phủ Việt và Hắc Sắc Tiểu Chử được ba người bọn Nhan Khai toàn lực sử dụng, tấn công về phía ánh sáng màu vàng nhạt kia, thề rằng sẽ đánh bại nó chỉ bằng một chiêu.
Chuyện này liên quan đến an nguy và lợi ích của bản thân, bên cạnh đó còn được Lưu Ngọc dặn dò qua nên bọn họ sẽ không nương tay một chút nào.
Uy lực của chiêu thức nhị giai và pháp khí cực phẩm cuồn cuộn và chiếm cứ một phần trên bầu trời, những đòn tấn công cứ nối đuôi nhau như thể một trận phong ba bão táp.
Trước sự tấn công ấy, ánh sáng mà Đạm Hoàng Ngọc Tiêu tạo ra chẳng khác gì một phiến lá trôi trên đại dương bao la, lúc nào cũng có thể lật úp xuống.
“Không hay rồi!”
Sắc mặt Bạch Liên Hoa và Bạch Thái Hoàng biến đổi.
Linh cảm mạnh mẽ của tu sĩ Trúc Cơ kỳ giúp hai người cảnh giác ngay khi đang tấn công, bọn họ chỉ cần thi triển thần thức một chút thôi là đã hiểu được tình hình.
Bạch Liên Hoa muốn khống chế hướng đi của pháp khí để tránh những đòn tấn công này theo bản năng.
Thế nhưng do tốc độ bay của Đạm Hoàng Ngọc Tiêu vô cùng nhanh, có quán tính cực lớn nên muốn điều khiển phương hướng của nó cần khoảng ba mươi phút, như vậy thì không còn kịp được nữa.
Luồng ánh sáng vẫn di chuyển về phía trước theo quỹ đạo ban đầu của nó rồi đụng phải từng đợt công kích của chiêu thức nhị giai và pháp khí cực phẩm.
Cứ tiếp tục thế này thì tất cả đều sẽ chết.
“Không được!”
Tốc độ tư duy của Trúc Cơ kỳ vô cùng nhanh, nhanh hơn nhiều so với người thường. Bạch Liên Hoa gần như có thể liệu trước được chuyện xảy ra không lâu sau đó chỉ trong tích tắc.
Bạch Liên Hoa không hổ là người đứng đầu một gia tộc, danh tiếng không hề nhỏ. Nàng nhanh chóng đưa ra sự lựa chọn sáng suốt.
Nàng lấy một pháp khí trông giống như đài sen màu trắng rồi truyền pháp lực vào để kích thích nó, sau đó thì đạp lên, một tay kéo lấy Bạch Thái Hoàng vẫn còn đang định chặn đòn tấn công. Nàng điều khiển đài sen màu trắng rồi lập tức tránh xa khỏi luồng ánh sáng kia.
Còn về bảy, tám đệ tử Luyện Khí kỳ tất nhiên vẫn đang ở trên Đạm Hoàng Ngọc Tiêu, bọn họ đã trở thành những người bị bỏ rơi.
“Uỳnh.”
“Uỳnh.”
Những tiếng vang cực lớn vang lên không dứt, Đạm Hoàng Ngọc Tiêu đụng phải ba chiêu thức nhị giai và ba pháp khi cực phẩm. Dưới uy lực to lớn của chiêu thức cũng như pháp khí, nó vỡ tan tành thành một đống sắt vụn rồi rơi từ trên trời xuống.
Các tu sĩ Luyện Khí kỳ ở trên đó thì bị thiêu cháy, bị băng xuyên thủng, bị ánh sáng cắt đứt, cuối cùng bị pháp khí cực phẩm oanh tạc.
Cơ thể yếu ớt của bọn họ cứ thế biến mất, hóa thành các thể loại cặn, bã rồi chầm chậm bay giữa trời không.
“Kẻ này không thể coi thường được!”
Bạch Liên Hoa cũng đoán được một chút về thân phận của kẻ tấn công này.
Lúc nguy hiểm mới thấy được sự thông minh chân chính, nàng không hề dừng lại thương tiếc cho mấy người trong tộc đã chết mà điều khiển đài sen màu trắng di chuyển, định bụng quay về hướng núi Xích Phong.
Mà rõ ràng đối phương cũng đã có sự chuẩn bị. Trong trận giao chiến này Bạch Liên Hoa không có lợi nên nàng không lựa chọn đương đầu.
Trên núi Xích Phong vẫn còn một vài tu sĩ Trúc Cơ, trong đó có mấy người có quan hệ khá thân thiết với Bạch gia, hợp tác với bọn họ để chống lại kẻ địch mới là hành động sáng suốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận