Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1006. Chẳng mấy chốc đã năm năm(2)

Chương 1006. Chẳng mấy chốc đã năm năm(2)
Có lẽ là vì hiệu quả của việc giết gà dọa khỉ quá tốt, hoặc có lẽ là vì danh tiếng "Thanh Dương lão ma" truyền đi quá xa, hoặc có lẽ vì tông môn thống trị dần đi vào vững chãi.
Nói tóm lại, thế cục trái lại tương đối ổn định, ít nhất mặt ngoài có rất ít kẻ dám lá mặt lá trái.
Mà trên cơ bản, "Dư nghiệt" của Bạch Vân Quan đã bị diệt sạch sẽ, chỉ có rất ít cá lọt lưới.
Bộ phận này cực kỳ ít, hoặc là trốn vào thế tục, hoặc là rời khỏi Cửu Quốc Minh, hoặc là tiến vào dưới mặt đất cực kỳ bí ẩn.
Dưới sự dốc sức truy bắt của tam tông, trong năm năm này, chỉ mới sau hai năm cũng đã rất ít khi nghe thấy tin tức về dư nghiệt của Bạch Vân Quan.
Thời gian năm năm qua đi, tông môn thống trị dần vững chắc, từ vẻ ngoài chậm rãi xâm nhập vào bên trong, lấy phương thức thống trị Thanh châu để thống trị Nguyên quốc.
Mặc kệ ở nơi càng sâu càng có mạch nước ngầm hay không, ít nhất mặt ngoài vẫn coi như bình tĩnh.
Luyện Công phòng ở Phượng Hoàng sơn.
Lưu Ngọc khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, khuôn mặt với những sắc xanh, đỏ liên tục thay đổi, trông vừa có vẻ thần thánh nhưng cũng cực kỳ quỷ dị.
Hắn cau mày, hai bên tóc mai chảy xuống từng đợt mồ hôi to như hạt đậu, khóe mắt hơi rung rung.
Hiển nhiên đã vận công tới thời khắc quan trọng, đang chịu đựng khổ sở không nhẹ.
Màu xanh, màu đỏ, rồi lại màu vàng.
Từng khối Linh Thạch bị bố trí thành Tụ Linh trận, từng sợi Linh khí đủ màu sắc bị hút vào thân thể, Linh áp của trận pháp vượt qua đỉnh phong, càng kéo về phía nơi cao hơn.
"Phù...."
Một khắc sau, Lưu Ngọc thả lỏng thần thái, mở mắt ra, liên tục phun ra những ngụm trọc khí.
"Cuối cùng sau năm năm, rốt cuộc cũng hoàn thành Ma Hỏa luyện nguyên lần thứ sáu."
"Khổ sở của Ma Hỏa luyện nguyên vẫn trước sau như một."
"Chẳng qua so với việc có thể tăng tiến tu vi, chút khổ sở ấy vốn không tính là cái gì."
Cảm nhận trong cơ thể được tinh luyện qua một lần, pháp lực càng tinh khiết hơn, hắn hơi cảm khái.
Sau khi tu vi đến Trúc Cơ hậu kỳ, muốn tăng lên càng gặp khó khăn hơn, mặc dù chỉ là "Lượng" tích lũy, nhưng thật sự muốn một bước là thành thì không dễ dàng gì.
Nhờ vào việc sắp xếp hợp lý lúc trước, còn có Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm tương trợ, trong năm năm này, số lần Lưu Ngọc xuất động cực kỳ ít, đa số thời gian đều dùng cho việc tu luyện.
Hạ qua đông đến, ngày đêm khổ luyện không ngừng, rốt cuộc vào khoảng thời gian trước đã có thể đạt tới trình độ Ma Hỏa luyện nguyên lần thứ bảy, đồng thời thuận thế hoàn thành lần Ma Hỏa luyện nguyên thứ bảy này, thực lực lại vững vàng tăng lên một đoạn nhỏ.
"Hơn nữa, không chỉ có như thế đâu."
Lưu Ngọc mỉm cười.
Ngay lập tức, một luồng thần thức cường đại tuôn ra từ mi tâm, lan tràn khắp bốn phương tám hướng.
Dễ dàng bao phủ toàn bộ Phượng Hoàng sơn bên trong, mà vẫn không để cho bất kỳ tu sĩ nào nhận ra.
Một dặm, ba dặm, mười dặm.
Mãi cho tới khoảng mười lăm dặm bên ngoài, bước chân của thần thức mới dừng lại.
Tất cả bên trong mười lăm dặm này rõ ràng hiện ra trước mắt xong như nhìn vân tay trên bàn tay vậy.
"Tôn Thần diệu pháp" và "Dưỡng Thần đan" cùng nhau vẽ ra, thời gian chỉ năm năm mà thần thức đã từ mười ba dặm tăng lên tới mười lăm dặm, so với tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong bình thường thì đã nhiều hơn một nửa.
Dựa theo quy tắc càng về sẽ càng khó khăn, phạm vi năm dặm kia cũng không phải chỉ năm dặm đơn giản vậy thôi.
Việc này đủ để hình thành nghiền ép hoàn toàn khi giao phong trên phương diện thần thức!
"Uy năng của bí thuật "Kinh Thần Thích" mạnh hơn, đây là ưu thế độc nhất vô nhị."
"Với thực lực bây giờ, cho dù là giao thủ với dạng tu sĩ Trúc Cơ như "Tam Anh Tứ Kiệt" cũng có đủ niềm tin hơn."
Cảm nhận được biên độ gia tăng của thực lực, ánh mắt Lưu Ngọc hơi lấp lóe, suy nghĩ thật cẩn thận.
Không giống với một ít tin tức từng theo trước kia, nếu khách quan so sánh thực lực của bản thân với tu sĩ Trúc Cơ đỉnh tiêm của Cửu Quốc Minh, cuối cùng vẫn có được một kết luận thật tốt.
Chẳng qua hắn cũng không vì vậy mà kiêu ngạo, tự mãn, càng không bởi vì vậy mà xem thường anh hùng trong thiên hạ.
"Tuy nhiên khi dùng "Dưỡng Thần đan" quá nhiều, cuối cùng vẫn sinh ra tình trạng kháng dược, hiện tại hiệu quả càng ngày càng kém."
"Còn có thần thức đã tăng lên tới trình độ này, muốn tăng lên nữa thì một bước cũng khó khăn."
Nghĩ tới đây, Lưu Ngọc hơi nhíu mày.
Đan phương "Dưỡng Thần đan" hắn đã sớm lấy được, đồng thời cũng sớm luyện chế ra lượng lớn để dùng, bây giờ liên tục sử dụng thời gian dài như vậy, sẽ sinh ra việc kháng dược cũng là chuyện bình thường.
"Cho dù là Thương Lãng Linh thủy cũng không thể tiêu trừ hoàn toàn tính kháng dược."
"Chẳng qua vẫn còn may là hiện tại cuối cùng Dưỡng Thần đan vẫn còn chút hiệu quả."
Suy tư một hồi, Lưu Ngọc cũng không nghĩ ra biện pháp tốt nào để giải quyết, chỉ có thể tới đâu tính tới đó, đồng thời nắm chặt việc thu thập những đan phương khác có hiệu quả với thần thức.
Rất nhiều suy nghĩ chẳng qua nó chỉ diễn ra trong vài hơi thở, thu công, đứng dậy và đi ra khỏi Luyện Công phòng.
Lúc này hắn đã biểu hiện rõ tu vi của mình chỉ cách Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong một ít, nếu như nhất định phải ví von thì đó chính là "Trúc Cơ tầng năm".
Trong mắt tu sĩ bên ngoài, Lưu Ngọc là dẫn đội Thanh Phong, trong lúc chiến tranh nhất định thu hoạch được không ít.
Đồng thời hắn còn là Luyện Đan Sư nhị giai, tốc độ tăng tốc tu vi dĩ nhiên không thể quá chậm.
Tiến bộ trong năm năm này, mặc dù hơi nhanh một chút, nhưng vì có rất nhiều nguyên nhân bên trong, cũng không khiến người khác chú ý.
Nếu như ăn nhiều tài nguyên như vậy, tu vi lại không chút động tĩnh thì đó mới gọi là kỳ quái.
"Ầm ầm."
Cửa đá chậm rãi mở ra, phát ra tiếng vang trầm nặng.
“Công tử.”
Oanh Ca, Yến Vũ nghe thấy tiếng, lập tức tiến lên hành lễ.
Thời gian năm năm qua đi, vẻ ngoài của hai thị nữ cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, chỉ trông các nàng ta càng thành thục hơn thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận