Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 636. Linh hạm Thương Ngô(2)

Chương 636. Linh hạm Thương Ngô(2)
Có thể thấy, trước mắt trong phạm vi sơn môn đã thiết quân luật, trên các con đường chính đều có đệ tử bắt tay.
Các nơi trận pháp ở điểm giao trên cũng có Trúc Cơ chấp sự trấn thủ, phòng ngừa có tu sĩ mạnh mẽ xông quan.
Nhưng dù sao thì Linh hạm Thương Ngô cũng là một trong những pháp bảo mang tính biểu tượng của Nguyên Dương Tông, ở một mức độ nào đó thì tất nhiên nó cũng có tác dụng giống với thân phận của mình, người thao túng pháp bảo này không nghi ngờ gì nữa, tất nhiên là bộ phận cấp cao của tông môn, cho nên cũng không có tu sĩ muốn nghiệm minh thân phận của họ.
Không bao lâu sau, quầng sáng ngũ sắc lưu chuyển đã mở ra một thông đạo hình tròn cỡ mấy chục trượng, Linh hạm Thương Ngô từ đó xuyên qua rồi đi ra ngoài, thông đạo hình tròn lại chậm rãi khép lại, không bao lâu sau đã khôi phục như lúc ban đầu.
Sau khi ra khỏi phạm vi sơn môn, Trường Phong chân nhân lại đánh ra mấy đạo pháp quyết, tốc độ của Linh hạm Thương Ngô tăng lên tới cực hạn, nhanh chóng bay về phía chân trời phía nam.
Trong chớp mắt nó đã trở thành một chấm nhỏ, cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.
“Đó là Linh hạm Thương Ngô của Nguyên Dương Tông!”
Coi như là đang ở ban ngày thì luồng tia sáng của Linh hạm vẫn vô cùng dễ thấy, đám tu sĩ phía dưới chỉ cần ngẩng đầu là đã có thể nhìn thấy.
Linh quang cùng uy thế này đương nhiên có thể thu liễm, nhưng Trường Phong chân nhân dường như không định làm như vậy, tựa hồ lão đang cố ý biểu hiện rõ ràng ra như thế, giống như đang đi tuần.
Lưu Ngọc âm thầm suy đoán, chư vị trưởng lão hẳn là cố ý làm như thế, ý là chấn nhiếp kẻ có khả năng bất chính, duy trì sự ổn định của Thanh châu.
Dù sao lực lượng tông môn cũng sắp đại cử nam hạ, chắc chắn sẽ dẫn đến việc lực lượng đóng quân ở các nơi trống rỗng không còn một ai.
Loại ở hậu phương tuy nói không đến mức xảy ra vấn đề lớn gì, nhưng cũng sẽ kiềm chế một phần tinh lực của tông môn.
"Từ tông môn đến Yến quốc có lộ trình khoảng ba vạn dặm, ước chừng cần thời gian khoảng hơn nửa ngày, đến lúc đó chúng ta dừng lại chốc lát ở Kim quốc, gần với Yến quốc, để nhập hội với các tu sĩ của Tề quốc đến đây.”
"Nhưng trước đó, chúng ta còn cần phải dừng lại ở biên cảnh Sở quốc một chút, hội hợp cùng tu sĩ tứ tông gồm Tàn Nguyệt Cốc, Phiêu Tuyết Các, Thanh Hư Phái, Hợp Hoan Tông, sau đó cùng nhau xuất phát."
"Trong thời gian này, chư vị sư điệt có thể vào trong Linh hạm nghỉ ngơi một chút."
Trường Phong chân nhân sắp xếp nói.
"Vâng, đệ tử tuân mệnh."
Mặc kệ có cần nghỉ ngơi hay không, tu sĩ Trúc Cơ tất cả đều đáp ứng.
Sau đó có tu sĩ tiến vào trong Linh hạm nghỉ ngơi, mà cũng có vài tu sĩ vẫn đứng ở trên boong tàu như cũ, quan sát cảnh sắc ven đường, trong lòng thật lâu không cách nào bình tĩnh nổi.
Thanh châu là châu cực bắc của Sở quốc, cách biên giới phía bắc của Sở quốc chừng hơn một vạn dặm.
Coi như là một đường đi lại không gặp trở ngại gì thì với độn tốc của Linh hạm Thương Ngô cũng cần thời gian lên đến ba canh giờ.
Lưu Ngọc cũng không có hứng thú ở trên boong tàu suốt ba canh giờ, hôm nay tu luyện còn chưa hoàn thành, có thời gian này không bằng hắn thiền định luyện khí.
Nếu không tích lũy từng bước một thì không có cách nào đi được ngàn dặm vô tận.
"Thôi sư huynh, Giang sư muội, Nhan sư đệ, Lưu mỗ tính vào trong Linh hạm nghỉ ngơi một chút, không biết ý các ngươi thế nào?"
Lưu Ngọc bình tĩnh nói.
"Tại hạ tính toán ở trên boong tàu xem cảnh sắc ven đường, ngắm nhìn non xanh nước biếc của Sở quốc."
"Dù sao lúc trước ta cũng chưa bao giờ rời khỏi Thanh châu, lúc này đây có cơ hội thì nhất định phải trau dồi kiến thức."
Nhan Khai nâng hai tay ôm ngực, nghiêm trang nói.
"Chính là như thế, Thôi mỗ cũng rất ít khi rời khỏi Thanh châu, cũng phải nhìn kỹ núi sông tươi đẹp của Sở quốc."
"Để ta ở cùng Nhan sư đệ ở trên boong tàu đi."
Thôi Lượng cười ha ha, liếc mắt nhìn Hồng Liên tiên tử đang mỉm cười nhìn cảnh sắc ven đường, ý có điều mập mờ.
"Thu Thủy có chút mệt mỏi, vẫn nên vào Linh hạm nghỉ ngơi một chút vậy."
Giang Thu Thủy suy nghĩ một hồi, thấy vẫn nên đi Linh hạm nghỉ ngơi một chút, thuận tiện làm quen với pháp khí mới đến tay.
"Đã như vậy thì Lưu mỗ đi nghỉ ngơi trước, ba canh giờ sau ta sẽ đi ra."
"Nếu có chuyện gì xảy ra, kính xin Nhan sư đệ, Thôi sư huynh kịp thời thông báo."
Trong lòng Lưu Ngọc khẽ cười, hai mắt liếc nhìn Thôi Lượng một cái, lộ ra một nụ cười mà tất cả nam tu đều hiểu, sau đó cùng Giang Thu Thủy tiến vào trong Linh hạm.
"Cho dù đã bước lên con đường tu tiện thì liệu có bao nhiêu tu sĩ có thể thực sự nhìn thấu chữ “sắc”?"
"Nhưng có lẽ giữa hai người này, biết đâu sẽ có đề tài chung."
"Dù sao Nhan Khai lúc trước vì muốn đạt được Trúc Cơ mà ước thúc chính mình, hiện tại đã lên Trúc Cơ thành công, cũng đã đến lúc thả lỏng bản thân rồi."
Lưu Ngọc âm thầm nghĩ.
Dù hắn có vừa bỏ qua Giang Thu Thủy bên cạnh thì cũng không cho rằng bản thân mình đã nhìn thấu một chữ “sắc” này.
Linh hạm Thương Ngô chia làm hai tầng trên dưới, phòng trên nhiều hơn và rộng rãi thoải mái, tầng dưới thì tương đối chật hẹp hơn rất nhiều, hơn nữa lại còn cực kỳ đơn sơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận