Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 569. Chân tướng được phơi bày(4)

Chương 569. Chân tướng được phơi bày(4)
Sau khoảng mười nhịp thở, Thương Lam và Thanh Tùng lão đạo cũng đều thu thập xong vật mình cần, từ đó mục tiêu bên ngoài của ba người cũng đều đạt thành.
Mục tiêu đã đạt thành, dĩ nhiên không cần phải dừng lại, khoảng cách đấu pháp bắt đầu còn một khoảng thời gian không ngắn, khó đảm bảo sẽ không có yêu thú nghe thấy động tĩnh mà tới để xem xét.
Ba người đều giấu tâm tư của mình trong lòng, cũng không muốn phức tạp lên, lúc này quyết định dọc theo đường cũ trở về.
Lưu Ngọc thu Tử Mẫu Truy Hồn đao và Diệu Kim cung vào túi trữ vật, tay trái chỉ cầm một Hậu Thổ Kình Thiên tán để phòng bị, tâm thần chẳng những không buông lỏng mà trái lại càng thêm tập trung.
Nếu như hắn đoán không sai, tiếp theo sẽ là trở mặt.
Thanh Tùng lão đạo rốt cuộc là có át chủ bài gì? Hoặc là đã âm thầm bố trí xong trận pháp uy lực cực mạnh nào? Hoặc là có người giúp đỡ?
Với những thực lực mà hắn biểu hiện ra như này, có thể hai người cũng không bắt được mình.
Đi sâu vào trong rừng rậm, trong lòng Lưu Ngọc vừa hơi chuyển, thần thức liếc nhìn động tĩnh xung quanh, đồng thời thả một sợi tâm thần đặt trên túi trữ vật, tùy thời đều chuẩn bị xuất ra ba món Linh khí.
Hắn không có thói quen chờ đợi đối phương chuẩn bị kỹ mà đã quen ra tay trước.
Đột nhiên, trong đường rời đi, bước chân Lưu Ngọc hơi dừng lại.
Thanh Tùng lão đạo và Thương Lam đồng thời quay đầu dừng lại.
"Vì sao Hồng đạo đột nhiên hữu lại dừng lại."
Thanh Tùng lão đạo không chút thay đổi sắc mặt mà hỏi.
"Có phát hiện ra tung tích của yêu thú nhị giai sao?"
Thương Lam cũng quăng tới ánh mắt tìm kiếm, nhíu mày hỏi.
Trên mặt Lưu Ngọc lộ ra ý cười khó lường, khiến trong lòng Thanh Tùng lão đạo âm thầm thấy không ổn, quả nhiên, ngay sau đó tình huống lão không muốn thấy nhất đã xuất hiện.
"Hồng mỗ đang nghĩ, Thanh Tùng đạo hữu đã tỉ mỉ chuẩn bị kịch cho chúng ta, tới khi nào mới có thể trình diễn đây?"
Dứt lời, ánh mắt của Lưu Ngọc lạnh lẽo, phất tay tạo ra mười viên hỏa cầu lớn nhỏ khác nhau bắn về phía cánh rừng trước mặt.
Tu luyện Tôn Thần diệu pháp, thần thức của hắn đã chính xác và tinh tế hơn so với tu sĩ Trúc Cơ bình thường, cẩn thận quan sát rốt cuộc phát hiện ra chút động tĩnh nho nhỏ bên ngoài vài dặm, phối hợp với Linh Giác nhạy cảm rốt cuộc nhận ra dị dạng.
Nếu đã nhận ra, đương nhiên không thể bước vào.
Thanh Tùng lão đạo thấy vậy thì sắc mặt lập tức khó coi, lão đã sắp xếp đoàn đội của mình thiết lập trận pháp ở phía trước, đồng thời thu liễm khí ẩn mà ẩn núp để mai phục.
Phương pháp này đã nhiều lần thành công, cho tới nay đều chưa từng xuất hiện sơ hở gì, không rõ vì sao tu sĩ họ Hồng chỉ với chút thực lực này lại có thể khám phá ra?
Bí thuật thu liễm bình thường, dù cho có thu liễm cực tốt, cuối cùng vẫn tạo ra chút dao động của khí lực và pháp lực. Đối với việc Lưu Ngọc thả thần thức cẩn thận dò quét, vốn không thể nào che giấu nổi.
Đương nhiên, làm thế nào phát hiện ra Lưu Ngọc sẽ không cần phải giải thích với tu sĩ khác.
"Ầm."
Màu lửa đỏ cực chiếu sáng cả khu rừng, mười mấy viên hỏa cầu rơi thẳng vào mấy nơi bên ngoài vài dặm, nổ nát mấy cái khỏa cổ mộc, nổ ra những cái hố thật to, nhưng nhìn bên ngoài vẫn trông rất bình thường.
Nhưng sắc mặt Thương Lam lại vô cùng nghiêm túc, lúc hỏa cầu nổ tung, hắn ta mới rõ ràng cảm ứng được sự dao động của những cỗ khí tức kia.
Có thể tới lui trong Tu Tiên Giới tàn khốc này, trải qua biết bao nhiêu khó khăn gian khổ, tu luyện đến Trúc Cơ trung kỳ, tất nhiên sẽ không phải là người có trí tuệ khiếm khuyết.
Nếu không thì cũng sẽ không thể nào tu luyện đến cảnh giới này.
Gương mặt góc cạnh như củ ấu của Thương Lam đã trở nên lạnh lùng, bàn tay đặt lên trên túi Linh thú thắt ở eo, lạnh lùng nhìn Thanh Tùng lão đạo, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Đồng thời, mặt không biến sắc mà kéo dài khoảng cách với lão đạo sĩ, tiến gần đến chỗ Lưu Ngọc hơn một chút, nhưng cũng không đến gần quá mức mà vẫn duy trì khoảng cách và sự cảnh giác.
Ai mà biết được hai người ngày có phải kẻ xướng người họa hay không? Hay mỗi người đều có mưu mô của riêng mình?
Mọi người vốn dĩ là vì lợi ích nên mới bắt tay với nhau, giữa bọn họ vốn không có chút lòng tin nào, đương nhiên phải duy trì sự phòng bị.
“Thương Lam đạo hữu, theo như những gì Hồng mỗ thấy, tên cẩu tặc Thanh Tùng lão đạo này ngay từ đầu đã không có ý tốt, từ lâu đã có ý muốn phục kích ngươi và ta rồi.”
“Thanh Tùng có lẽ chỉ là thân phận bên ngoài của lão, còn thân phận thực sự, rất có thể là đám tà tu chuyên lộng hành ở Kim Tinh chi mạch, không biết đã giết hại biết bao nhiêu tính mạng của các đồng đạo.”
“Đám tà tu này, ai cũng có thể giết!”
“Ở nơi tận sâu trong núi như thế này, chuyện chúng ta cần làm trước mắt vẫn là liên thủ với nhau để đối phó với tên này, cùng tiến cùng lùi mới đúng chứ.”
Sắc mặt Lưu Ngọc lạnh lùng, thần thức truyền âm, lời nói đanh thép, nói ra kế hoạch tạm thời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận