Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1091. Lợi ích vĩnh hằng (2)



Chương 1091. Lợi ích vĩnh hằng (2)




Nghĩ như vậy, ánh mắt của hắn lập tức xoay chuyển, nhìn về phía phi đao màu vàng với uy thế hiển hách giữa sân.
Phi đao màu vàng thoạt nhìn không hề thu hút sự chú ý, bị một nữ tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong thao túng, bên ngoài hiện ra một tầng kim quang nhàn nhạt, không khác gì pháp khí bình thường.
Nhưng có thể ép khôi lỗi hắc hổ rơi vào thế hạ phong, còn lưu lại vết đao thật sâu trên người nó, thậm chí một chân trước còn bị cắt đứt, trông vô cùng thê thảm.
Trong Linh Giác của Lưu Ngọc, uy thế này giống như rơi vào biển sâu không lường được, nguy cơ còn nồng đậm hơn cả khi đối mặt với tu sĩ Kim Đan, đã vượt qua giới hạn của Pháp Bảo rồi.
Thậm chí khiến hắn dâng lên một loại cảm giác, bản thân thật nhỏ bé, hèn mọn và bất lực.
"Loại uy thế này tuyệt đối không phải là pháp khí hay Linh khí, cả Phù Bảo bình thường cũng không mạnh tới vậy."
"Có lẽ là "Chân Bảo" của tu sĩ Nguyên Anh sử dụng chăng?"
Pháp Bảo bản mạng của tu sĩ Kim Đan có thể được cất giữ trong đan điền, dùng pháp lực để nuôi dưỡng, chậm rãi tăng lên uy năng.
Hơn nữa sau khi tu luyện đến Nguyên Anh kỳ rồi, thời gian trải qua nuôi dưỡng sẽ càng dài hơn, còn có sự thay đổi khi tu vi tăng lên, uy năng của Pháp Bảo cũng sẽ tăng lên theo.
Lúc này Pháp Bảo so với lúc ở Kim Đan kỳ đã có sự chênh lệch về uy năng, vì thế mới phân chia ra gọi là "Chân Bảo".
Sự khác biệt của cả hai giống như sông dài và biển rộng, núi hoang so với đỉnh Everest, vốn không thể nào so sánh được.
"Đúng vậy, có thể được tu sĩ Trúc Cơ sử dụng còn ép khôi lỗi hắc hổ rơi vào thế hạ phong như vậy cũng chỉ có Chân Bảo chế thành Phù Bảo mà thôi."
Phân tích rõ ràng xong, Lưu Ngọc thở dài một hơi.
Tóm lại không phải tu sĩ cấp cao là được, uy năng của Phù Bảo tóm lại cũng sẽ tiêu hao hết, còn lâu mới có tính uy hiếp lớn như tu sĩ cấp cao.
Tựa như Phù Bảo do tu sĩ Luyện Khí kỳ kích phát ra, đều phải chuẩn bị thời gian dài, mà tu sĩ Trúc Cơ kích phát Phù Bảo chế từ Chân Bảo cũng phải cần thời gian chuẩn bị dài như vậy.
Bên trong bí cảnh, thần thức bị áp chế, mình chỉ cần không bị vây khốn thì hoàn toàn có thể thừa cơ kéo dài khoảng cách.
Chỉ cần rời khỏi phạm vi thần thức của đối phương, uy hiếp cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều.
Về phần đối phương sử dụng Phù Bảo đặc thù ép cho khôi lỗi hắc hổ cứ rơi vào thế hạ phong, điều này Lưu Ngọc không cảm thấy kỳ quái nữa.
Dù sao khôi lỗi vẫn là vật chết, có đủ tính hạn chế, không biết thay đổi, chỉ đánh thẳng tới hoặc lùi thẳng về sau.
Nếu đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, tóm lại dù gì cũng sẽ có biện pháp khắc chế.
"Thiên Nhất Tông?"
Quan sát một hồi, Dương thúc chau mày nhỏ giọng nói.
Lão sống cũng sắp hai trăm tuổi rồi, lại là nhân vật cấp bậc nguyên lão của Thánh Hỏa Giáo, dĩ nhiên là có kiến thức rộng rãi.
Lúc này dựa theo phong cách mặc của bốn người cùng với pháp thuật pháp khí mà họ ra tay, chỉ liếc mắt một cái lão đã nhận ra thân phận của bốn người.
"Thiên Nhất Tông?"
"Dương thúc không nhìn lầm chứ?"
"Nếu thật sự là tu sĩ Thiên Nhất Tông thì phiền phức lớn rồi."
Nữ giáo chúng Trúc Cơ hậu kỳ nhỏ giọng nói.
"Không sai được."
"Lúc lão hủ còn trẻ đã từng du ngoạn qua phạm vi của chính đạo cũng chấp hành rất nhiều nhiệm vụ."
"Thiên Nhất Tông tiếp giáp với Thiên Ma Tông, lão hủ không thể nào nhận lầm được."
Ngóng nhìn tu sĩ Thiên Nhất Tông giao thủ với khôi lỗi hắc hổ, Dương thúc chậm rãi lắc đầu.
Lời lão vừa nói ra khiến mấy người còn lại đều phải trầm mặc, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nếu chỉ là tu sĩ Thiên Ma Tông xâm nhập còn có thể do ngẫu nhiên để lộ bí mật, còn hiện tại lại gặp được tu sĩ Thiên Nhất Tông, tuyệt đối không thể giải thích bằng sự ngẫu nhiên được.
Ý này chính là tin tức về bí cảnh có thể hoàn toàn bị lộ ra, nơi này không còn bí ẩn và an toàn nữa.
Mà bí cảnh là căn cơ quan trọng nhất của Thánh Hỏa Giáo, nếu nơi này xảy ra vấn đề thì ảnh hưởng thực sự rất nghiêm trọng.
Hơn nữa, sao tin tức bị lộ ra ngoài được chứ?
Bảy người nhìn về phía Thánh Hỏa phong, nghĩ tới vấn đề này, trong lúc nhất thời có chút hoang mang lo sợ.
Kim Đan trưởng lão vừa mới mất, tin tức bí cảnh đã bị tiết lộ, có thể nói là nhà dột còn gặp mưa rào.
"Nếu bí cảnh không còn là căn cơ, như vậy tương lai của Thánh Giáo sẽ thế nào?"
Dương thúc và các giáo chúng nòng cốt khác, đã nghĩ ngay tới chủ đề nặng nề này.
Cho dù là tu sĩ Trúc Cơ trải qua chiến sự nhiều lần thì giờ khắc này cũng cảm thấy hoang mang lo sợ, vô cùng mê mang với tương lai của giáo phái.
Lưu Ngọc trốn trên một cây cổ thụ với cành lá rậm rạp, xuyên qua khoảng cách giữa những lá cây để quan sát chiến đấu ở Thánh Hỏa phong.
Đối với tình huống hiện tại của Thánh Hỏa Giáo, hắn không khỏi nghĩ tới một câu nói từ kiếp trước.
"Khi trong nhà ngươi xuất hiện một con gián thì chứng tỏ còn có hai, ba con, thậm chí là một tổ gián, đang lẩn trốn trong bóng tối."
"Cùng đạo lý này, phản đồ trong Thánh Hỏa Giáo có lẽ không chỉ có một."
Cách nói này hắn rất tán thành.
Cho dù tín ngưỡng có kiên định cỡ nào, cũng sẽ luôn có lúc lơi lỏng.
Không một ai muốn cả đời phải mai danh ẩn tích, lẩn trốn trong bóng tối không thấy ánh sáng, chui rúc như chuột nhắt.
Có lẽ trước đây tín ngưỡng với giáo phái là kiên định giống như đá, vô cùng toàn tâm toàn ý. Hết chương 1091.



Bạn cần đăng nhập để bình luận