Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 905. Việc tu luyện

Chương 905. Việc tu luyện
Lưu Ngọc có thể cảm nhận được đủ loại ánh mắt đang tụ tập trên người mình. Chẳng qua hiện giờ lòng hắn đã vững như bàn thạch, lòng không hề có bất kỳ gợn sóng nào.
"Cần gì phải sầu lo chuyện tương lai chứ?"
“Đoạt được cơ hội trước mắt mới là điều quan trọng nhất.”
“Không cầu mọi chuyện đều hài lòng như ý, nhưng cầu không thẹn với lương tâm!"
Lưu Ngọc chắp tay đứng trước cột mốc ranh giới cao ngất, ánh mắt lập lòe. Trong lòng hắn có rất nhiều suy nghĩ người ngoài không thể biết được, sau đó ánh mắt rất nhanh đã trở lại bình tĩnh, sắc bén.
“Mọi việc đã xong xuôi, đến lúc chúng ta quay lại phường thị Vĩnh Thái rồi.”
"Truyền lệnh xuống, lập tức xuất phát."
Hắn nhẹ nhàng khoát tay, chung quanh lập tức yên lặng tiếp nhận mệnh lệnh.
"Vâng!"
Bao gồm cả Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm, Mạnh Văn Tinh đứng bên cạnh cũng cùng nhau lĩnh mệnh. Mệnh lệnh của Lưu Ngọc rất nhanh đã được truyền xuống dưới.
Đám người tách sang hai bên, Lưu Ngọc đi thẳng đến chỗ Quy Nguyên chu đang đậu, sau đó đám tu sĩ hắn mang theo mới nhắm mắt theo đuôi, vội vàng đuổi theo.
"Cung tiễn Thanh Dương đạo hữu!"
Tộc trường Trương gia nhận được tin tức cũng lập tức chạy đến, dẫn đầu tộc nhân đứng từ xa hành lễ.
Lưu Ngọc chỉ khẽ gật đầu chứ không nói gì, hắn lấy ra lệnh bài khống chế, đánh ra mấy pháp quyết.
Quy Nguyên chu dài rộng năm, sáu mươi trượng lập tức rung lên, sau đó từ từ bay lên không trung. Nó bắt đầu đổi hướng trở về rồi bộc lộ toàn bộ tốc độ bay, rất nhanh đã chỉ còn là một chấm nhỏ cuối chân trời, cuối cùng biến mất không còn bóng dáng.
Chỗ ranh giới mới, sắp xếp Trương gia đóng giữ ở mạch khoáng Hàn Thiết là đủ rồi, có phái thêm mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở lại thì cũng chẳng có tác dụng lớn lao gì.
Nếu Trác Mộng Chân quyết tâm khơi mào lại tranh chấp, có để lại mười tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng chẳng thể phòng ngự được
Chẳng qua chuyện lần này nàng đã chịu thiệt rất lớn, cũng hiểu rõ thực lực cùng quyết tâm của phe mình nên hẳn là sẽ không làm ra mấy chuyện ngu ngốc, mất trí như vậy.
Khư khư cố chấp sẽ chỉ khiến đôi bên lưỡng bại câu thương. Theo Lưu Ngọc quan sát thì nữ nhân này không phải loại không có não. Ít nhất là trong đoạn thời gian sắp tới, ranh giới sẽ không có khả năng nổi lên tranh chấp nữa.
Về phần chuyện sau này, trận chiến Yến quốc qua đi mình có còn ở đây nữa hay không còn chưa biết, liên quan quái gì đến mình chứ?
Cứ để đám tu sĩ sau này đau đầu đi.
Giải quyết xong vài chuyện, mấy canh giờ đã trôi qua, mặt trời cũng đã ngả về phía tây.
Một tia sáng đỏ đón nắng chiều, nhanh chóng xẹt qua bầu trời, nghênh ngang phá không không mà đi.
Đợi đến khi đi qua mạch khoáng Lưu Kim Thạch, các thế lực chung đường cũng bắt đầu lục tục từ giã, khống chế pháp khí rời khỏi Quy Nguyên chu, quay về địa bàn riêng của mình.
Sau khi ước hẹn kỹ càng, ba ngày sau sẽ lại ở đại yến quần tu, Lưu Ngọc cũng không giữ người lại nữa.
….
“Ầm! Ầm!”
Chỉ vẻn vẹn một khắc đồng hồ sau, Quy Nguyên chu đã quay lại phường thị Vĩnh Thái. Thân thuyền khổng lồ đáp xuống mặt đất, phát ra động tĩnh cực lớn.
Tu sĩ đóng giữ trong phường thị đều biết sẽ phải phát sinh xung đột với Hợp Hoan môn nên vừa thấy thay đổi khác thường thì lập tức nâng cao cảnh giác. Đợi đến khi thấy thấy rõ là Quy Nguyên chu, người nào người nấy mới thở phào nhẹ nhõm, mở trận pháp phòng hộ.
“Chư vị, Lưu mỗ còn chuyện quan trọng cần làm. Nhưng việc lặt vặt tiếp theo đành giao cho mọi người tùy ý sắp xếp.”
Lưu Ngọc thu Quy Nguyên chu vào túi trữ vật.
Hắn đưa mắt đảo qua hơn mười vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ xung quanh một chút rồi từ tốn nói.
Tuy trong lời nói là ‘chư vị’ nhưng người hắn thật sự nhắc đến chỉ có Giang Thu Thủy và Lãnh Nguyệt Tâm.
Dù sao thân sơ cũng có khác biệt, so với những tu sĩ khác, đồng môn chắc chắn đáng tin hơn nhiều.
Từ trước tới nay, trong công việc hắn chưa từng kiêng dè hay thiên vị người quen rồi mới nhìn đến tài năng.
“Vâng, thưa sư huynh.”
“Thu Thủy sẽ sắp xếp tốt mọi việc.”
Khóe miệng Giang Thu Thủy bĩu nhẹ đến mức khó mà nhận ra, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên chút u oán nhưng vẫn nhanh chóng trả lời.
Các tu sĩ khác chẳng hiểu ra sao nhưng cũng rối rít đồng ý.
Trước giờ đều là như vậy, ban đầu bị gõ nhiều rồi, giờ bọn họ đã quen với kiểu sắp xếp như vậy từ lâu.
“Ừm.”
Lưu Ngọc thấy vậy thì khẽ gật đầu, không định lảm nhảm nhiều lời. Hắn quay người, đi về động phủ, lại bắt đầu phủi tay làm ông chủ.

"Tham kiến công tử."
Hai thị nữ Oanh Ca, Yến Vũ bị tiếng đá cửa dọa sợ, nhanh chân chạy đến hành lễ.
“Mau pha một bình linh trà đến đây.”
Lưu Ngọc thuận miệng dặn dò một câu rồi nhấc chân tiến vào động phủ, sau đó ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, suy nghĩ về những thứ được mất trong lần hành động này.
Xét từ kết quả, lần hành động này đúng là hoàn toàn thắng lợi, không thể nghi ngờ gì.
Thành công đạt được mục tiêu, đoạt lại mạch khoáng Lưu Kim Thạch, còn lấy được hai địa điểm tài nguyên là Linh Dược viên Kim Hoa sơn, mạch khoáng Hàn Thiết từ trong tay Trác Mộng Chân.
Nhưng mọi thứ đều có lợi có hại. Đối với hắn, ảnh hưởng của chuyện này sẽ không chỉ dừng lại ở đây.
Trác Mộng Chân là đệ tử dòng chính của Hợp Hoan môn. Mình đánh bại nữ nhân này, có nghĩa là từ đây sẽ thật sự tiến vào tầm mắt của Hợp Hoan môn.
“Về sau mà gặp tu sĩ Hợp Hoan môn, nhất định phải cẩn thận hơn mới được.”
Lưu Ngọc yên lặng thầm nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận