Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 871. Mạch khoáng chi biến(4)

Chương 871. Mạch khoáng chi biến(4)
Chương 871: Mạch khoáng chi biến(4)
Đầu tiên là giá trị khả quan của mạch khoáng Lưu Kim Thạch này, là tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha, cái này không đơn thuần chỉ vì giá trị của nó, càng có liên quan đến lợi ích của mình.
Sau khi chiếm lĩnh mạch khoáng thì đây cũng là tài sản của tông môn.
Nếu như lại mất đi ở trong tay mình, ý nghĩa sẽ không giống nhau.
Nói không chừng sẽ có thanh danh là “tang quyền nhục tông”, chôn vùi tiền đồ của mình ở trong tông môn.
“Thanh Dương lão ma”, “Thanh Dương tử” danh tiếng cũng sẽ thành một chuyện cười, hình tượng mất bao khó khăn để gây dựng cũng sẽ sụp đổ.
Hủy diệt đơn giản hơn nhiều so với thành lập.
Cao tầng của tông môn cũng tuyệt đối sẽ không thích một đệ tử “Tang quyền nhục tông”, cũng sẽ không để một tu sĩ có thanh danh “yếu đuối” tiến vào hạch tâm, trở thành chân truyền.
Mục đích chủ yếu của chuyến đi Yến quốc lần này chỉ vì thu thập Linh thảo luyện chế Kết Kim đan mà thôi, căn bản không có ý vì vinh quang và lợi ích của tông môn mà liều chết.
Nhưng loại hành vi này của tu sĩ Hợp Hoan môn, vô ý tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của hắn.
Chỉ cần hắn dám lui lại phía sau nửa bước, hình tượng “thiết nhân” duy trì thời gian qua cũng sẽ sụp đổ, cục diện sẽ trở nên rất khác biệt.
Lưu Ngọc có thể chấp nhận thanh danh tốt và thanh danh xấu, lại không thể tiếp nhận duy nhất là thanh danh mềm yếu.
Hành động lần này của tiểu đội Hợp Hoan môn đã chẳng những cướp đoạt lợi ích của Nguyên Dương Tông, còn phá hủy “tài sản vô hình” của hắn.
“Không thể lui!”
Trong lòng của Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Ở Tu tiên giới, nhượng bộ thường không có được bình yên, đổi lại hơn phân nửa là được một tấc lại muốn tiến một thước.
Chỉ có hung hăng đấm trả, đánh cho nó máu chảy thành song, rút từng chiếc nanh vuốt của nó ra, đối phương mới không dám vượt qua lôi trì nửa bước.
“Việc này muội hiểu rồi.”
“Sư muội, lập tức phái tu sĩ đi thương lượng với đội ngũ Hợp Hoan môn, nói cho bọn họ biết, thái độ nhất định phải quyết liệt.”
“Nếu như đối phương không chịu trả lại.”
“Chúng ta không tiếc một trận chiến.”
“Đối phương đã không kiêng kỵ ngũ tông liên hợp, vậy chúng ta cũng không cần kiêng kỵ.”
Trong lòng hắn đã có quyết định, sắc mặt Lưu Ngọc lạnh lẽo, nói chắc như đinh đóng cột.
Mặc dù trong lòng đã có quyết định, chuẩn bị cho khai chiến xong.
Như nếu như mọi chuyện có thể giải quyết qua đàm phá, tất nhiên là không còn gì tốt hơn, dù sao đối phương cũng là tông môn lớn.
“Vâng.”
Cảm nhận được thái độ kiên quyết của sư huynh, Giang Thu Thủy nghiêm túc nhanh chóng trả lời, đồng thời trong lòng dâng lên một loại cảm giác an tâm.
Chính là thực lực cường đại như vậy, cùng với ý chí kiên định mới đáng để phó thác chung thân.
“Lập tức chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị tốt cho giao chiến với tu sĩ Hợp Hoan môn, hết thảy đều dựa theo Lưu mỗ nói mà làm.”
“Sư muội, lập tức xuống dưới sắp xếp đi.”
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, sắc mặt thoáng hòa hoãn, ôn nhu nói với Giang Thu Thủy.
“Hiểu rõ, sư huynh.”
“Thu Thủy sẽ đi sắp xếp.”
Giang Thu Thủy khẽ gật đầu, lộ ra vẻ cười sáng rỡ, ngoan ngoãn nói/
Sau đó đứng dậy khẽ chào rồi đi hướng ra khỏi động phủ, thân ảnh nổi bật rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa.
“Mạch khoáng Lưu Kim Thạch.”
Lưu Ngọc tự lẩm bẩm.
Xảy ra chuyện này, tâm trạng của hắn cũng không tốt lắm, không có tâm tư đọc điển tịch nữa.
Một lát sau, hắn đứng dậy đi ra khỏi động phủ, dự định ngắm trăng đêm nay một chút.
Tối nay trăng tròn hiếm thấy, ánh trăng mềm mại như nước.
Chiếu rọi trên mặt đất, khiến cho đại địa như phủ lên một tầng lụa bạc.
Từ sau khi tiếp quản phường thị, vẫn duy trì trạng thái giới nghiêm, không cho phép tu sĩ đi lại vào ban đêm.
Cho nên trong phường thị cũng đặt quá nhiều Nhiệt quang thạch, một vài nơi hẻo lánh có vẻ hơi lờ mờ.
Ngoài đội ngũ tu sĩ tuần tra, trong khu vực cũng không thấy những tu sĩ khác đi lại, bốn phía là một mảnh vắng vẻ yên tĩnh.
Bên trong khách điếm ở phương xa, vẫn có đèn đuốc sáng trưng, trong ban đêm tĩnh mịch vẫn có tu sĩ đang làm chuyện của riêng mình.
“Mạch khoáng Lưu Kim Thạch gia trị vô cùng khả quan, nếu mất đi trong tay mình chắc chắn sẽ bị tông môn chú ý.”
“Trở thành một vết nhơ trên người mình.”
“Không thể từ bỏ được.”
Đột nhiên Lưu Ngọc thở dài nhẹ, có mấy phần cảm giác thân bất do kỷ sinh ra.
Rõ rằng chỉ muốn lặng lẽ đi thu thập Linh thảo, lại bởi vì dã tâm của tu sĩ Hợp Hoan môn mà không thể không đối phó.
“Quả nhiên, ở cái thế giới này, chỉ cần muốn hướng lên trên là tất nhiên sẽ gặp phải các loại lực cản.”
“Các loại lực cản không thể tưởng tượng được.”
“Trên trường sinh lộ này không có khả năng thuận buồm xuôi gió, sự kiện trùng hợp lần này cũng là tất nhiên.”
“Chỉ có cảnh giới và thực lực của bản thân, mới là thứ đáng dựa vào nhất.”
Suy tư tiền căn hậu quả một lúc, trong lòng Lưu Ngọc bỗng hiểu ra được một chút, vẻ mặt lại lãnh đạm như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận