Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 770. Ma Hỏa vòng thứ sáu(3)

Chương 770. Ma Hỏa vòng thứ sáu(3)
Đến bây giờ Thanh Dương Ma Hỏa đã thay đổi khá nhiều so với thời điểm lần đầu tiên luyện hóa.
Hắn vẫn còn nhớ, khi mới vừa mới tiến hành Ma Hỏa luyện nguyên, màu xanh nhạt chiếm đến chín mươi chín phần trăm, màu xanh đậm chỉ có vài sợi.
Nhưng theo sự tăng lên sức mạnh của Thanh Dương Ma Hỏa, màu xanh đậm cũng càng ngày càng nhiều, cho đến bây giờ, nó đã chiếm hơn một nửa ngọn lửa.
Nếu như xem một lần tiến hành Ma Hỏa luyện nguyên là “một vòng”, vậy thì hiện tại nó chính là Ma Hỏa vòng thứ sáu.
Khi Ma Hỏa đạt đến vòng thứ chín, nó sẽ hoàn toàn lột xác trở thành màu xanh đậm, đạt đến một giai đoạn hoàn toàn mới, trở thành một thủ đoạn mạnh mẽ.
“Ta phải dành thời gian thu thập nhiên liệu rồi.”
Cảm nhận được sức mạnh cường đại của Thanh Dương Ma Hỏa trong tay, trong lòng Lưu Ngọc hơi kích động, sau đó dần dần bình tĩnh lại.
Hắn phân phó các nàng đi chỉnh đốn tu sĩ Luyện Khí kỳ và chủ trì đại cục, còn hắn thì sẽ tiếp tục đi săn giết những mục tiêu tiếp theo.
Nếu như có thể, hắn cũng muốn biến toàn bộ sáu tu sĩ bên phía Bạch gia thành nhiên liệu.
Một người cũng không tha!

Mặt trời dần dần ngả về phía tây, nửa thân đã bị ngọn núi phía Tây che mất.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, đã đến lúc hoàng hôn rồi.
Một luồng sáng đỏ như lửa rơi xuống đỉnh Phượng Hoàng sơn, một bóng người khoác hắc bào xuất hiện.
Chính là Lưu Ngọc!
“Trời đất, vạn vật là lữ quán; thời gian, trăm đời lữ khách cũng…”
Ngắm ánh chiều tà đẹp đẽ vô tận này, kỳ quan trường tồn vĩnh cửu này, Lưu Ngọc khẽ thở dài, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc không rõ.
Hắn không nhận ra, việc thu hoạch nhiên liệu này vô cùng độc ác.
Hắn thở dài cảm thán sự vĩnh hằng của nhật nguyệt thiên địa, cảm thán sinh mệnh mỏng manh và tuổi thọ ngắn ngủi của con người.
“Có lẽ, ngày trọng đại này, mới vĩnh viễn là nhân vật chính.”
“So với một đời của tu sĩ, chẳng qua chỉ là một đóa Linh đóa sớm muộn cũng phải tàn mà thôi.”
“Cho dù là ngàn vạn năm sau, một đóa hoa tương tự được sinh ra, nhưng nó không còn là đóa hoa lúc trước nữa.”
Nhớ lại một vài điển tịch kiếp trước và kiếp này, Lưu Ngọc rơi vào trầm tư.
Ngay cả niềm vui vì Ma Hỏa vòng thứ sáu cũng biến mất, tâm hồ dần dần khôi phục lại sự bĩnh tĩnh không gợn sóng.
Hắn cứ lẳng lặng đứng trên đỉnh núi thưởng thức ánh hoàng hôn như vậy, lặng lẽ hưởng thụ sự tĩnh mịch này.
Nhìn thấy những tu sĩ đang chém giết nhau dưới chân núi, thế nhưng hắn lại thờ ơ, không còn ham muốn ra tay nữa.
Không có hắn, những tu sĩ Luyện Khí kỳ này, thật sự quá yếu ớt.
Bọn họ có thể cung cấp nhiên liệu cho Thanh Dương Ma Hỏa, nhưng cũng quá ít.
Toàn bộ sáu tu sĩ Trúc Cơ bên phía Bạch gia đều đã tử trận, nhưng số người may mắn được Ma Hỏa thiêu đốt chỉ có bốn.
Hai người cuối cùng quá yếu, không thể kiên trì đến khi Lưu Ngọc đến, bọn họ đã bị giết chết rồi.

Mãi đến hai khắc sau, một đạo ánh sáng màu xanh hạ xuống đỉnh núi, phá vỡ sự yên tĩnh này.
“Bẩm Lưu sư huynh, ngoại trừ một số ít những con cá lọt lướt, tu sĩ Phượng Hoàng sơn Bạch gia đều đã bị tiêu diệt hết.”
"Tu sĩ bên ta thụ thương, cũng đã sắp xếp xong xuôi."
Thanh âm êm ái của Giang Thu Thủy vang lên sau lưng.
Lưu Ngọc nghe vậy, thần thức quét qua.
Quả nhiên, xung quanh Phượng Hoàng Sơn đã yên ổn lại, không còn có tu sĩ đang còn đấu pháp.
Mà đệ tử tông môn, tu sĩ phụ thuộc thế lực, tu sĩ Vi gia, cũng đều "Xây dựng cơ sở tạm thời" riêng của mình.
Bọn họ hoặc xuất ra bồ đoàn ngồi trên mặt đất, hoặc tiến vào lều vải khuất tầm nhìn, hoặc lấy ra một bộ trận pháp phòng hộ bản thân đơn sơ, bắt đầu an dưỡng thương thế, khôi phục pháp lực.
Mặc dù đối với Lưu Ngọc mà nói, tu sĩ Luyện Khí Bạch gia có thể như cỏ dại, tùy ý thu hoạch.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, lại là kình địch không phân thắng bại, pháp khí pháp thuật các loại thủ đoạn cũng không chênh lệch nhau.
Ở dưới sự liều chết phá vây của tu sĩ Bạch gia, có tu sĩ bị thương thậm chí vẫn lạc cũng là chuyện bình thường.
Mà sau khi đánh hạ Phượng Hoàng Sơn, như vậy thì tất cả của cải của Bạch gia, tất nhiên là đều thuộc về tông môn.
Lúc trước khi hoàn thành kiểm kê tất cả tài nguyên của Phượng Hoàng Sơn, tu sĩ phổ thông khác không thể tùy ý tiếp cận, để tránh xuất hiện tình huống trung gian kiếm lời túi tiền riêng.
Đương nhiên, thân thủ của bọn họ diệt sát được tu sĩ, thu hoạch vẫn là về mình.
Nhưng, phàm là túi trữ vật có được từ Bạch gia, đều phải trình lên trước.
Để tránh có tu sĩ Bạch gia thừa cơ mang theo phần lớn Bạch gia tài nguyên, nhặt được may mắn "Tiện nghi" .
Dù sao vậy bây giờ là tài sản của tông môn, mà bảo hộ tài sản tông môn, là trách nhiệm của mỗi một tu sĩ trong đội ngũ đều không thể thoái thác, không có tu sĩ dám nói cự tuyệt.
Lưu Ngọc làm đội trưởng toàn đội ngũ, vạn nhất có gì trọng yếu, tài nguyên trân quý, đương nhiên phải cất giữ nơi này của hắn, trước hết phải đảm bảo cho tông môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận