Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1045. Hai mươi bốn năm(2)



Chương 1045. Hai mươi bốn năm(2)




Một người tận tình khuyên bảo, một người lơ đãng lắng nghe, trong lúc bất tri bất giác đã đi đến chân núi.
Dưới sự trợ giúp của Ngũ Xương, không mất quá nhiều thời gian, một động phủ đơn sơ cũng đã được dựng nên.
Trang trí phong cách cổ xưa thô sơ, diện tích không quá lớn, nhưng bên trong động phủ mọi đồ vật được chuẩn bị đầy đủ.
Bàn ghế, thức ăn, trận pháp phòng hộ.
Thấy dáng vẻ nhi tử mình vẫn cứ lơ đãng như vậy, Ngũ Xương khẽ thở dài rồi lại không biết làm thế nào, chỉ có thể nói:
“Xây dựng động phủ xong rồi, ta còn có chuyện phải làm, Thừa Ân, con phải biết tự thu xếp cho ổn thỏa.”
Nói xong, gã đi định đi ra ngoài động phủ, nhưng lúc sắp đi ra đến cửa, giọng nói phía sau lưng truyền đến lại khiến thân hình gã chợt khựng lại.
“Phụ thân, đây là lần đầu tiên con rời khỏi nhà, cho nên có chút không quen được mà thôi.”
“Những gì phụ thân nói con đều hiểu cả, con sẽ chăm chỉ tu luyện.”
Ngũ Thừa Ân đứng yên tại chỗ, lên tiếng nói một cách vô cùng nghiêm túc.
Nhìn từng món vật phẩm tu luyện mà phụ thân đã chuẩn bị cho mình, lại còn tìm đủ mọi cách hòa giải trù tính, trong lòng Ngũ Thừa Ân cũng thấy nặng trĩu.
Bóng dáng Ngũ Xương chợt khựng lại, sau đó chỉ khoát tay áo, điềm nhiên như không mà điều khiển pháp khí phóng lên trời.
Trong bóng đêm, một tia sáng màu vàng rất nhanh đã bay đi xa.
Bên ngoài động phủ, chỉ có một bóng người ngơ ngác nhìn theo hướng tia sáng rời đi, rất lâu sau đó mới thu lại ánh mắt của mình.

Ở bên kia, Lưu Ngọc đã trở về phòng Luyện Công để tu luyện.
Sau khi đối đãi với người bạn cũ này xong, hắn cũng không có quá nhiều bận tâm đến, cho phép hắn ta tu luyện ở tại Vân Hà Sơn chẳng qua cũng là tiện tay mà thôi.
Nhưng chính một chút trợ giúp nhỏ nhặt không đáng kể đó lại là một cơ duyên không nhỏ đối với một số tu sĩ.
“Tụ khí ngưng thần, bão nguyên thủ nhất.”
Ngồi khanh chân trên tấm bồ đoàn, Lưu Ngọc nhắm mắt suy nghĩ, rất nhanh đã tiến vào trong trạng thái không linh.
Lấy ra “Hàn Tinh dịch” và “Nạp Tinh hạp”, cởi bỏ y phục rồi quét đều Hàn Tinh dịch lên ngoài thân thể, sau đó đặt Nạp Tinh hạp ở trước người, kéo lấy tấm chắn mở ra một khe hở.
Ngay sau đó, từng đợt Tinh Thần lực màu làm xuyên qua khe hở bay lơ lửng ra ngoài.
Lưu Ngọc không chút do dự, hắn vận chuyển Tinh Thần chân thân tầng thứ nhất, nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện.
Sau hai tức, ngoài cơ thể hắn đã sáng lên thanh quang lấp lánh, khắp nơi trên người còn có ba quang điểm màu lam đã sáng lên, phảng phất như ngôi sao trong bầu trời đêm vậy.
Trong đó, hai khối tinh thần vô cùng sáng ngời, khối thứ ba thì lại ảm đạm hơn một chút.
Từng sợi Tinh Thần lực màu lam nhè nhẹ như thể tìm thấy được chốn trở về, chúng xuyên qua bề mặt thân thể liên tục chui vào trong cơ thể hắn, hết sợi này đến sợi khác không hề gian đoạn.
Theo thời gian thay đổi, khối tinh thần thứ ba cũng đã dần sáng hơn một cách yếu ớt, chầm chậm tăng lên với một tốc độ ổn định.
Nhìn từ bên ngoài, giữa ba khối tinh thần đã liên kết thành một chỉnh thể, tạo thành hình tam giác, thoạt nhìn rất đẹp mắt.
Như thể nó ẩn chứa cả ảo diệu của đại đạo!
So với thanh quang hòa lẫn lấp lánh ở bề mặt bên ngoài, dị tượng lúc tu luyện cũng vô cùng kinh người!
Thực ra nếu như muốn tu luyện nhanh hơn một chút cũng không phải là không thể, chỉ là Lưu Ngọc vẫn chưa hiểu rõ hết được con đường tu đạo luyện thể, lo lắng nó sẽ lưu lại tai họa ngầm nào đó cho nên vẫn lựa chọn vững vững một chút mà thôi.
Tinh Thần lực càng ôn hòa, đó cũng chỉ là tương đối.
Suy cho cùng, nó vẫn là một lại năng lượng còn cao cấp hơn cả Linh khí một chút, bởi vì vậy cũng càng khó để thuần phục hơn một chút.
Cho dù có căn cơ vượt xa tu sĩ bình thường, nhưng thân thể là thứ cường đại cũng là thứ yếu đuối, trước khi chưa thể tu luyện đến Hóa Thần, hắn càng không thể vứt bỏ và làm tổn hại nó.
Cho nên Lưu Ngọc luôn vô cùng cẩn thận, rất sợ “bảo pháp” sẽ bị tổn hại.
Thời gian hai tháng ngắn ngủi trôi qua đã sáng lên hai khối tinh thần, khối thứ ba cũng đã sáng lên một nửa, Lưu Ngọc cũng vô cùng hài lòng với tiến độ trước mắt.
Dù sao tạm thời cũng không có nguy cơ gì, trong thời gian ngắn cũng không cần thăng cấp thực lực gấp gáp như vậy, cho nên vẫn ổn thỏa một chút thì tốt hơn.
Từng sợi Tinh Thần lực tinh thuần từ trong Nạp Tinh hạp tuôn ra ngoài liên tục rót vào trên bề mặt cơ thể, “Tinh Thần” bên trong cơ thể cũng dần dần sáng lên.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, thanh quang lấp lánh cũng bắt đầu ảm đạm.
“Hô”
Nửa canh giờ sau, Lưu Ngọc mở mắt ra, phun ra một ngụm trọc khí do công lực sinh ra.
“Phốc”
Bật hơi như cung tên, một ngụm trọc khí này phun ra trên mặt đất cách đó một trượng, để lại một đường dấu vết trắng bệch nhàn nhạt, giống như là bị một vật gì đó lướt qua vậy.
Nếu như tấm ván gỗ bình thường lại không có trận pháp bảo bộ, e là nó đã bị xuyên thủng rồi.
“Không tệ.”
Lưu Ngọc khẽ gật gù, trên mặt còn lộ ra ý cười.
Kiểm tra tiến độ luyện thể, hắn cảm thấy vô cùng hài lòng, một chút tâm tư nóng vội trong lòng ban đầu cũng dần dần biến mất.
Quá trình thăng cấp tu vi chính là quá trình thăng hoa bản chất của sinh mạng, chuyện thế này làm sao có thể giải quyết xong trong một sớm một chiều được đây?
Nghỉ ngơi thoáng qua một lúc, nhân lúc khí huyết trong cơ thể vẫn còn sục sôi, Lưu Ngọc bắt đầu luyện tập kỹ năng chiến đấu “Lưu Tinh quyền”.
“phù phù”
Trong lúc múa may quyền cước, bên trong phòng không ngừng vang lên đủ loại tiếng xé gió.
So với luyện thể Tinh Thần chân thân trước đó, cường độ thân thể của Lưu Ngọc đã nâng lên một độ lớn, cho dù chỉ là vừa muốn tiến vào giai đoạn Phồn Tinh, nhưng pháp khí hạ phẩm đã khó có thể tạo thành thương tổn đối với thân xác hắn.
Trước đó không lâu hắn đã từng thử qua, với pháp lực Luyện Khí kỳ điều khiển pháp khí hạ phẩm, trừ phi công kích vào chỗ yếu ớt của thân thể, nếu không nhiều nhất chỉ để lại vết máu nhàn nhạt trên thân thể. Hết chương 1045.



Bạn cần đăng nhập để bình luận