Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1038. Giai đoạn Phồn Tinh(3)



Chương 1038. Giai đoạn Phồn Tinh(3)




Theo sự vận hành của "Tinh Thần chân thân", mỗi một nơi trong cơ thể của Lưu Ngọc đều tản ra lực kéo vô hình.
Ánh trăng trên bầu trời chiếu xuống không ngừng hóa thành điểm sáng màu lam, hội tụ lại từ khắp bốn phương tám hướng đến đây, bao bọc cơ thể của hắn trong một tầng lam sắc quang điểm.
Loại lực kéo vô hình này bị "Hàn Tinh dịch" gia tăng, càng mạnh hơn tình huống bình thường vài phần.
Sau khi lam sắc quang điểm tiến vào cơ thể hắn thì nhanh chóng bị luyện hóa. Tiếp theo, dưới sự khống chế của thần thức, từ các nơi trong thân thể, chúng không ngừng bay về phía "huyệt Thần Khuyết". Đồng thời, hắn cũng đang rèn luyện cơ thể từ trong ra ngoài ở trong quá trình này.
Như thế thì cả bên trong lẫn bên ngoài đều được gia tăng đồng thời, cường độ thân thể lại bắt đầu từ từ tăng lên.
Chỉ là biên độ tăng lên rất nhỏ, dù sao Lưu Ngọc đã dùng nhiều Long Huyết quả như vậy, lại cộng thêm với các loại Linh dược gia tăng tiềm lực thân thể, cường độ thân thể đã vượt xa một tu sĩ bình thường.
Có thể dự đoán được, trong giai đoạn “Phồn Tinh” tiền trung kỳ, cường độ cơ thể của hắn tăng lên rất ít.
Sau đó thời gian trôi qua, tinh quang luyện hóa hội tụ tại "huyệt Thần Khuyết" giống như là biển rộng bao la, dần trở thành một dòng nước lũ màu lam không thể bỏ qua.
"Ầm ầm ầm!!"
Trong lúc vận công, Lưu Ngọc chỉ cảm thấy huyệt Thần Khuyết hơi nóng lên, rồi huyệt này cứ thế dễ dàng được đả thông.
Sau khi luyện hóa tinh quang, chúng đã biến thành từng luồng tinh thần lực nhỏ bé. Trong khoảnh khắc mà huyệt Thần Khuyết được đả thông, chúng giống như là tìm được chốn trở về mà lập tức tràn vào.
Bên ngoài nóng mà bên trong lại lạnh, nóng lạnh đan xen, theo sự vận hành của "Tinh Thần chân thân" công pháp, bắt đầu rèn luyện thân thể nội ngoại đan xen.
Cũng trong quá trình này, tinh thần lực không ngừng tích lũy được lấp đầy "huyệt Thần Khuyết".
Đợi đến khi huyệt này hoàn toàn được lấp đầy ánh sáng cũng chính là thời khắc đánh sâu vào huyệt vị tiếp theo.
Trong khoảnh khắc mà huyệt Thần Khuyết được đả thông, thanh quanh biến lấp lánh tản ra bên ngoài cơ thể hắn có thêm hơn một tia xanh thẳm nhè nhẹ.
Bề mặt da ở vị trí huyệt Thần Khuyết bắt đầu lóe lên quang mang màu xanh biếc, hơn nữa càng ngày càng sáng ngời.
Nhưng trong Linh giác của Lưu Ngọc, huyệt này chẳng qua chỉ vừa mới sáng lên hai, ba phần trăm. Khoảng cách từ giờ đến khi được thắp sáng thật sự vẫn còn một đoạn đường rất dài phải đi.
Ngay lúc hắn tu luyện dần tiến vào giai cảnh, lam sắc quang điểm từ bốn phương tám hướng vốn đang hội tụ mà đến lại dần dần trở nên thưa thớt ảm đạm.
Mà theo tinh quang giảm bớt, hiệu quả tu luyện công pháp, cũng đang dần dần yếu đi.
Lưu Ngọc chỉ là thần thức đảo qua, liền phát hiện nguyên nhân.
Thì ra trong vô thức, hạo nguyệt và quần tinh đều đã biến mất. Sắc trời bắt đầu sáng ngời, Tây Sơn đã có rặng mây đỏ đầy trời.
"Vậy là kết thúc rồi?"
Hắn không khỏi dâng lên cảm giác chưa thỏa mãn, nhưng vẫn với tay ra đóng cửa sổ trên mái nhà lại.
Tiếp theo, hắn lại tiếp tục tu luyện.
Tuy rằng đã không thể hấp thu tinh quang được nhưng vẫn có sự trợ giúp của "Hàn Tâm dịch", hắn vẫn có thể rèn luyện cơ thể như cũ.
Căn cứ theo ghi chép trong điển tịch, vào lần đầu tiên tu sĩ tu luyện luyện thể công pháp sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn, thậm chí còn không thể nào tiến hành tu luyện như bình thường được.
Nhưng lúc này tu luyện, Lưu Ngọc lại không có bao nhiêu cảm giác thống khổ.
Cũng không biết là do bản thân hắn quá mức hùng hậu hay là hắn đã quen thống khổ dày vò mà loại trình độ thống khổ này không còn tính là gì nữa.
Dù sao thì so với nỗi đau đớn khi luyện thần, chút đau đớn trên thân thể quả thật không tính là cái gì.
Huống hồ hắn mới vừa tu luyện xong tầng thứ nhất của "Tinh Thần chân thân", vẫn chưa có quá nhiều quan hệ với cơ thể. Đủ loại nguyên nhân cộng lại, thuận lợi một chút cũng là đương nhiên.
Theo thời gian trôi qua, hiệu quả của "Hàn Tinh dịch" dần dần biến mất, thanh quang lấp lánh trên thân dần rút đi, lộ ra một vùng da đỏ bừng.
“Thình thịch, thình thịch”.
Khí huyết cuồn cuộn, huyết mạch lưu động, tốc độ tim đập cũng không ngừng tăng nhanh, cuối cùng đạt tới một loại tần suất kinh người.
Bên tai Lưu Ngọc vẫn có thể cảm giác được tiếng tim đập rõ ràng.
Lại qua nửa khắc đồng hồ, hiệu quả của Hàn Tinh dịch đã hoàn toàn biến mất. Tu luyện đến lúc này cũng cứ vậy hoàn thành.
Hắn chậm rãi dừng việc vận hành công pháp lại, tâm mạch vốn đang cấp tốc nhảy lên cũng dần giảm tốc độ, huyệt Thần Khuyết "Tinh Thần" cũng từ từ ảm đạm.
Nhưng làn da đỏ bừng nhất thời lại không thể nào bình ổn lại được. Toàn thân hắn bốc lên một luồng nhiệt khí.
"Phù"
Lưu Ngọc mở mắt ra, nặng nề phun ra một ngụm trọc khí, bình ổn xao động trong cơ thể.
"Vút vút"
Một tay hắn nắm lại, cấp tốc đánh về hướng không khí trước mắt, tiếng phá không phát ra rõ ràng có thể nghe thấy.
Lưu Ngọc tinh tế cảm nhận được hiệu quả tu luyện lần này. Cơ thể hắn quả thật đã xảy ra biến hóa, đang chậm rãi tiến gần vào trạng thái "Tinh Thần chân thân".
Lực lượng toàn thân trên dưới dường như đang gia tăng một chút, lại dường như không hề gia tăng.
Chỉ là hắn có thể sử dụng lực lượng vốn có trong cơ thể tốt hơn.
"Không tồi."
Lần đầu tiên tu luyện đã thuận lợi đi vào quỹ đạo, đạt tới trình độ Luyện Khí tầng một, Lưu Ngọc cảm thấy tương đối hài lòng.
Sau khi cảm nhận được sự biến hóa của việc lần đầu tiên tu luyện Tinh Thần chân thân, hắn nhớ lại nội dung về chiến kỹ "Lưu Tinh quyền", đứng dậy chậm rãi đánh theo bộ quyền pháp này.
Từng đợt kình phong toả ra, hắn bước đi như bay.
"Vù vù"
Lúc luyện đến vui sướng đầm đìa, mồ hôi Lưu Ngọc tuôn ra như mưa, đi đi lại lại ở trong phòng Luyện Công.
Trong mỗi một quyền một cước đều mang theo uy năng không nhỏ.
Sau khi hắn lĩnh ngộ được chiến kỹ "Lưu Tinh quyền", sự xa lạ ban đầu đã dần biến thành quen thuộc. Hết chương 1038.



Bạn cần đăng nhập để bình luận