Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 926. Thu dọn tàn cuộc(2)

Chương 926. Thu dọn tàn cuộc(2)
Làm tán tu không nơi nương tựa mà có thể có luyện đến Trúc Cơ kỳ thì tất nhiên sẽ không phải loại người ngu ngốc gì. Tình hình hiện giờ bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng, thế nên mọi người đều đồng ý đoàn kết chống địch.
"Hồng đạo hữu, chút nữa, đợi đến lúc đánh nhau chúng ta xem tình hình rồi đào tẩu nhé, ngươi thấy thế nào?"
Giọng nói của Diệp Mộng Hoa bỗng vang lên bên tai Lưu Ngọc, khiến hắn không nhịn được mà nhìn sang.
Chỉ thấy sắc mặt nàng ta rất nghiêm trọng, khẽ gật đầu ra hiệu.
Lúc nãy vừa đánh giết tu sĩ Bạch Vân Quan, nữ nhân này cũng khá là ‘tích cực’ nên đã thu được không ít tài nguyên.
Chuyến này cũng không tính là ra về tay trắng, căn bản là đã thoả mãn rồi.
Giờ phải đối diện với bốn người Tào Nguyên Võ có tu vi rất mạnh, trong lòng Diệp Mộng Hoa không có đến nửa phần chắc chắn, đã nảy sinh suy nghĩ lùi bước.
Chỉ là một mình chạy trốn thì mục tiêu quá lớn, cho nên nàng ta mới muốn kéo theo một người nữa.
“Diệp đạo hữu nói không sai, Hồng mỗ cũng đang có ý định này.”
“Chỉ là tình thế trước mắt đang giương cung bạt kiếm như thế, chúng ta nhất định không thể trở thành người chạy trốn đầu tiên. Nếu không sẽ lập tức trở thành mục tiêu của đám người Tào Nguyên Võ, tốn công may áo cưới cho kẻ khác.
“Vẫn phải tìm đúng thời cơ mới được.”
“Cứ tùy theo tình hình mà hành động.”
Lưu Ngọc bí mật truyền âm, trấn an nàng ta.
Hắn còn muốn thu được hết linh thảo bên trong Linh Dược viên, tất nhiên là sẽ không thể bỏ đi trước được rồi.
Hắn muốn làm nàng ta tạm thời yên ổn, ở lại chỗ này để đôi bên đánh nhau kịch liệt hơn một chút, tạo điều kiện cho mình một lầm diệt sạch những kẻ có mặt ở đây
Tuy dựa vào thực lực hiện tại của hắn, đánh bại những tu sĩ này sẽ không thành vấn đề. Nhưng Lưu Ngọc lại không có ý định bỏ trốn, cũng không thể cứ ở lại đây mãi được.
Dù sao thì nàng cũng chỉ một mình, thật sự không có cách nào chẻ người ra làm đôi được.
Diệp Mộng Hoa cũng có ý định này, thế nên mới lập tức đồng ý.
Thế nhưng vẻ nghiêm trọng cũng lo lắng bất an trên khuôn mặt xinh đẹp mượt mà kia lại không hề thuyên giảm.
Tuy hắn không biết tuổi tác của nữ nhân này, nhưng từ phong tình lộ ra từ đuôi mày khóe mắt thì xem ra cũng không nhỏ đâu.
"Hồng đạo hữu, ngươi nói xem chúng ta thật sự có cơ hội chạy trốn ư?"
Đúng lúc Lưu Ngọc cho là mọi việc đã xong xuôi, nàng ta lại phát đến Thần thức truyền âm. So với tưởng tượng của hắn thì có vẻ bất an hơn nhiều.
"Việc do người làm, chỉ cần hành động tùy theo hoàn cảnh, tất nhiên là sẽ có cơ hội."
Lưu Ngọc dừng lại một chút, ý vị thâm trường truyền âm đáp lại.
Nghe thấy đối phương nói vậy, Diệp Mộng Hoa khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Chỉ là bất an trong lòng lại không hề giảm bớt được chút nào, ngược lại còn mãnh liệt hơn. Nó gần như đã khiến nàng ta không tập trung tinh thần được.
"Chẳng lẽ thực lực của Tào Nguyên Võ còn mạnh hơn cả trong tưởng tượng ư?"
Diệp Mộng Hoa thầm nghĩ.
Trong suốt một trăm mười năm cuộc đời nàng ta, đã từng gặp phải mấy lần nguy hiểm đến tính mạng nhưng cảm giác lại chưa từng mãnh liệt như hôm nay.
Tất nhiên Diệp Mộng Hoa không thể biết, nơi phát ra nguy hiểm thật sự không phải Tào Nguyên Võ mà chính là ‘Hồng đạo hữu’ ngay ở bên cạnh mình.
Với…khoảng cách này, chỉ cần Lưu Ngọc nảy sinh sát ý thì dù nàng ta có đề phòng hay không đều sẽ không trốn được số phải chết.
Mà hiện giờ Lưu Ngọc đã có thể thu liễm sát ý rất giỏi, thế nên mới khiến Linh giác của Diệp Mộng Hoa tuy đã ẩn ẩn phát hiện được nguy cơ nhưng lại không thể biết nó đến từ đâu.
Bên ngoài hai người Tào Nguyên Võ cùng Thanh Khê Tán Nhân còn đang tranh đấu, sau lưng mấy tán tu đã dồn dập giao lưu với nhau.
Lợi ích khổng lồ đang ở ngay trước mặt, không phải tất cả tán tu đều có ý định lùi bước. Trong số những người ở đây, Diệp Mộng Hoa còn được tính là tu sĩ khá lý trí.
Chỉ là đôi bên cũng không tiếp tục giao lưu được bao lâu.
Tào Nguyên Võ lo lắng sẽ có tu sĩ của Bạch Vân Quan hoặc Nguyên Dương tông sẽ kéo đến làm hỏng chuyện tốt, thế nên cũng không tính kéo dài nữa, muốn tốc chiến tốc thắng.
Sau khi thấy phương không tình nguyện giao túi trữ vật và bó tay chịu trói, hắn ta đã quyết đoán lựa chọn ra tay.
Linh khí Tam Xoa Kích cùng Linh khí Hắc Loan Đao cùng lúc xuất hiện, mũi nhọn nhắm thẳng vào Thanh Khê Tán Nhân, giành trước thế phát động công kích.
“Keng!Keng!”
Hai người giao thủ, Thanh Khê Tán Nhân vừa đối mặt đã rơi vào thế hạ phong.
Người này thuộc về loại tu sĩ tương đối bình thường. Tuy tu vi đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ nhưng vẫn không có nổi một món Linh khí thượng phẩm, cũng chẳng có thủ đoạn lợi hại nào cả.
Thực lực so với Tào Nguyên Võ thì có chênh lệch rất rõ ràng, người sáng suốt đều có thế nhìn ra kết cục cuộc chiến này chỉ là vấn đề thời gian.
Ngay lúc Tào Nguyên Võ bắt đầu ra tay, ba người Kỳ-Đồng-Băng cũng đồng loạt xuất thủ, lấy pháp khí ra, rót pháp lực vào đó rồi nhắm thẳng vào năm người Lưu Ngọc và Diệp Mộng Hoa.
Cùng là đối mặt nhưng năm người đã nhanh chóng rơi vào thế bất lợi.
Tuy bên phía bọn họ có nhiều hơn hai tu sĩ Trúc Cơ nhưng một người trong đó lại bị thương không nhẹ, không thể phát huy thực lực được.
Mà đối phương lại có đến hai tên Trúc Cơ hậu kỳ, trong tay còn có linh khí. Thực lực chênh lệch không chỉ nửa điểm hay một điểm thôi đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận