Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 829. Mộng Tuyết đạo nhân

Chương 829. Mộng Tuyết đạo nhân
Nếu như chỉ là tu sĩ Trúc Cơ bình thường mà nói, cũng sẽ không làm cho hắn chú ý quá nhiều. Nhưng trong đó một đạo Linh áp, lại đã đạt tới trình độ Trúc Cơ đỉnh phong, lại là một tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong.
Đây là điểm dừng cuối cùng trong hành trình của con thuyền, chỉ cần lại trải qua một trận chiến, là có thể rời khỏi phạm vi của Tiên Khuyết thành.
Bạch Vân Quan phái tu sĩ ở chỗ này trông coi, nằm ngoài dự liệu, cũng nằm trong dự liệu.
Trên mặt Lưu Ngọc không mảy may lộ vẻ kinh hoảng, Ẩn Linh thuật trong cơ thể vận chuyển, vẫn đóng vai thiếu niên nhà nông như cũ. Tu sĩ Kim Đan đều rất khó phát hiện hắn ẩn giấu, càng đừng đề cập đến tu sĩ Trúc Cơ, cho nên hắn ngược lại là không lo lắng bao nhiêu.
Nhưng thế sự luôn luôn ngoài ý muốn, kinh hỉ luôn luôn không biết lúc nào đến. Đột nhiên, Lưu Ngọc trong nháy mắt cảm giác được không đúng, theo thuyền tới gần bến đò, hai cỗ khí cơ thế mà khóa chặt thuyền.
Chính xác hơn mà nói, là khóa chặt hắn !
“Đây là bị phát hiện ?”
“Hay là Ẩn Linh thuật mất hiệu lực ?”
Trong lòng Lưu Ngọc hơi kinh ngạc, Ẩn Linh thuật lần nữa hoàn chỉnh vận hành một lần, phát hiện hai cỗ khí cơ vẫn một mực khóa chặt hắn, căn bản không có ý định rời đi.
“Bị phát hiện rồi!”
Thấy vậy, trong lòng Lưu Ngọc cảm thấy may mắn cỡ nào, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang. Nếu như đã bị phát hiện, lại ngụy trang ẩn giấu cũng chẳng qua chỉ là lừa mình dối người, hắn ngay sau đó vứt túi y phục trong tay qua một bên, thoải mái đứng dậy đi đến boong thuyền.
Lưu Ngọc hiểu rõ, lúc này mình không thể lui lại. Lui ra phía sau sẽ chỉ càng thâm nhập vào khu vực Bạch Vân Quan khống chế, dưới tình huống đã bị phát hiện, hành động như vậy sẽ chỉ làm chính mình hãm sâu vào vòng vây trùng điệp. Chỉ có tiến lên, xông qua cửa ải cuối cùng này, mới là biện pháp tốt nhất.
“Hắn đang làm gì vậy?”
Hành khách trong khoang thuyền, nhìn thấy hành vi của Lưu Ngọc, tỏ vẻ khó hiểu. Không hiểu sao một thanh niên còn rụt rè ban nãy lại trở nên “bạo dạn” như một con người khác vậy. Tuy nhiên, mấy người trong số họ, nhìn thấy túi quần áo bị vứt bỏ, xác thực ánh mắt lấp lóe.
Lưu Ngọc đi vào boong thuyền, hai tay chắp sau lưng, nhìn chằm chằm vào bến đò phía trước. Chỉ thấy phía xa bến đò người đến người đi đang bị dọn sạch, rất nhiều phàm nhân bị tu sĩ Luyện Khí của Bạch Vân Quan xua đuổi rời đi, cảnh tượng hỗn loạn tưng bừng.
Có hai vị tu sĩ một nữ một nam đứng ở đầu bến đò, vừa vặn đang nhìn về phía con thuyền, vừa vặn đối mặt với ánh mắt của Lưu Ngọc.
Nữ tu mặc đạo bào màu xám, mái tóc bạc dễ thấy được buộc ra sau đầu, trên mặt không thoa phấn trang điểm. Tu vi của nàng, thình lình đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong.
Nam tu sĩ có khuôn mặt tuấn tú, cũng mặc một bộ đạo bào màu xám giống nhau, tu vi thì chỉ có Trúc Cơ trung kỳ. Nhưng làm cho người ta chú ý là, người này lông mày lại là màu đỏ, trong đôi mắt cũng sáng lên ánh sáng màu đỏ. Đây rõ ràng là một loại thiên phú về linh nhãn, có lẽ còn tu luyện pháp thuật liên quan tới linh nhãn, lúc này mới có thể khám phá Ẩn Linh thuật ngụy trang.
“Bạch Vân Quan phái loại người này trông coi nơi này, chỉ vì để phục kích và giết tu sĩ Trúc Cơ đang theo dõi trận chiến, có phải quá mức dùng dao trâu mổ gà hay không?”
“Hành động lần này căn bản là không có cách thay đổi đại cục, tu sĩ Trúc Cơ kỳ tử thương thêm nhiều cũng không có cách vãn hồi xu hướng suy tàn của nó, nói không chừng một số thế lực chờ xem sẽ hoàn toàn rơi vào tay ngũ tông của Sở quốc.”
“Là điên cuồng trước khi chết sao?”
“Cái này có điểm nào giống với hành vi ngu xuẩn của một số triều đại kiếp trước trước khi diệt vong, chẳng lẽ là điên cuồng trước khi chết sao?”
Đối mặt với tình huống nguy hiểm như vậy, trong đầu Lưu Ngọc vẫn miên man bất định, nhưng hắn nhanh chóng thu lại tâm trí và tập trung tất cả sự chú ý của mình.
“Thanh Dương ma đầu?”
Đôi mắt của tu sĩ mày đỏ rực lên, nhìn thấy bộ mặt thật của Lưu Ngọc không khỏi kinh ngạc lên tiếng. Nhưng hận ý rất nhanh hiện lên trên mặt hắn, trong mắt mang theo hận ý không che giấu chút nào, khắc cốt ghi tâm! Tựa như có thù không đợi trời chung bình thường.
“Đạo hữu vậy mà có thể khám phá bí thuật che lấp của Lưu mỗ, linh nhãn này cùng bí thuật linh nhãn chỉ sợ không thể coi thường, không biết gọi tên là gì?”
“Hơn nữa đạo hữu Lưu mỗ không có chút ấn tượng nào, vì sao đạo hữu có vẻ như đã sớm quen biết.”
Thực lực chính là tự tin, có đủ thực lực tiến thoái, Lưu Ngọc gặp nguy không loạn, rất thẳng thắn mở miệng hỏi.
“Ly Hỏa Kim Đồng này của ta chính là Linh nhãn trời sinh, hơn nữa lúc nào cũng dùng Linh vật bồi dưỡng, khám phá chỉ là thay đổi bộ mặt bí thuật, đương nhiên không nói chơi.”
“Thanh Dương lão ma!”
“Ngươi đương nhiên không biết bần đạo, nhưng bần đạo lại treo chân dung của ngươi ở phòng luyện công, hai năm qua ngày ngày gặp nhau.”
“Cho dù ngươi hóa thành tro, bần đạo cũng sẽ không quên !”
Bạn cần đăng nhập để bình luận