Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 470. Đêm trước khi quay về tông môn(3)

Chương 470. Đêm trước khi quay về tông môn(3)
Mà hiện tại, bọn họ làm ‘Liên quân tu sĩ’ đi vào, có trưởng lão hội đặc biệt cho phép, trong lúc đợi mệnh có thể không cần nộp Linh Thạch.
An trí những người này như thế nào là vấn đề của phủ thành chủ phủ, không quan hệ gì lớn đối với Lưu Ngọc và các tu sĩ Trúc Cơ bình thường khác.
Sau khi tiến vào Vọng Nguyệt Thành, khắc có phủ thành chủ và quân thủ vệ thành tiến hành duy trì trật tự.
Chúng tu sĩ Trúc Cơ liên quân vừa vào thành đã nhận được mệnh lệnh của trưởng lão hội, triệu kiến chư tu tại Chính Điện phủ thành chủ.
‘Rốt cuộc thời gian tại Vọng Nguyệt Thành cũng tiến vào hồi kết sao?’
Lưu Ngọc thầm nghĩ trong lòng.
Nếu không đoán sai, lần này trưởng lão hội triệu tập hẳn là không có việc gì lớn, chỉ là phân phó vài chuyện giải quyết hậu quả, thuận tiện trấn an tu sĩ thế lực phụ thuộc một phen, sẽ không ra nhiệm vụ gì kỳ quái nữa.
Chỉ chờ thế cục hoàn toàn ổn định là có thể giải tán liên quân tu sĩ.
Dù sao trường kỳ điều động lực lượng của thế lực phụ thuộc Nam Bộ Thanh châu không có lợi cho ổn định địa phương, mà một Thanh châu ổn định mới là thứ Nguyên Dương Tông muốn thấy.
Nghĩ vậy, Lưu Ngọc lập tức đi về phía phủ thành chủ, chỉ chốc lát đã chạy tới đại điện phủ thành chủ.
Khác với lần trước, bố cục đại điện lần này có thay đổi rất nhỏ.
Rõ ràng nhất là sáu chiếc ghế bành trên bục chỉ còn lại năm, hẳn là vì Chu trưởng lão trường kỳ đóng ở mỏ quặng Linh Thạch; mà hai hàng ghế dựa dưới bậc thềm lại tăng thêm rất nhiều.
Mệnh lệnh của trưởng lão hội, ai dám chậm trễ?
Lưu Ngọc và chúng tu sĩ Trúc Cơ kỳ vừa tiến vào thành đã nhận được thông tri, lập tức ngựa không ngừng vó chạy tới.
Hơn hai trăm Trúc Cơ dũng mãnh ùa vào đại điện, chia làm hai bên trái phải ngồi xuống theo quy tắc ngầm thừa nhận. Hiện tại, nơi này có một trăm hai mươi ba tu sĩ Trúc Cơ của Nguyên Dương Tông, tu sĩ Trúc Cơ của thế lực phụ thuộc có khoảng chín mươi người.
"Sóng lớn xô bờ."
Lưu Ngọc hơi cảm thán.
Hắn nghe Nghiêm Hồng Ngọc nói cũng biết, tông môn cực kỳ coi trọng mỏ quặng Linh Thạch Hàn Vụ.
Bọn họ phái tới trên dưới hai trăm tu sĩ Trúc Cơ, mà hiện tại lại chỉ dư lại có hơn một trăm hai mươi người, số còn lại đi nơi nào không cần nói cũng biết.
Mà số tu sĩ Trúc Cơ của thế lực phụ thuộc cộng lại cũng khoảng hai trăm người, giờ chỉ còn chưa đầy một trăm, thấy mà ghê người.
Có tu sĩ Trúc Cơ kỳ tới từ gia tộc nhỏ thấy tình huống như vậy, đáy mắt lộ ra bất an và sầu lo.
Đương nhiên, đối với tông môn mà nói, hết thảy đều là đáng giá, tăng thêm lợi thế lớn cho kết quả đàm phán cuối cùng của tông môn, khiến cho số lượng được phân chia cuối cùng vượt qua Thanh Hư Phái và Tàn Nguyệt Cốc.
Bởi vì các trưởng lão còn chưa tới, tu sĩ trong điện bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Không khí ngày càng nhiệt liệt, tựa như chiến tranh đi xa khiến chúng tu sĩ trút bỏ được xiềng xích trên cơ thể, trở nên thoải mái hơn hẳn.
Lưu Ngọc tiến vào trong điện nhìn thoáng qua, chào hỏi đám người quen như Lý Bất Đồng, Chu Trác Phong, Trang Thế Long, sau đó tìm được người khá thân là Thôi Lượng, tự tại ngồi xuống bên này.
Tuy hắn không thích khách sáo dối trá, nhưng giao tế bình thường vẫn rất cần thiết. Dù gì người tu tiên cũng có thất tình lục dục, rất nhiều chuyện không thể ngoại lệ.
Dù không tính những điểm này, khi thực lực chưa đạt trình độ nhất định đều sẽ trở ngại rất nhiều.
Lại thêm thông qua trao đổi có thể đạt được càng nhiều tin tức hữu dụng, ví như Lưu Ngọc rất có hứng thú với tình huống giao chiến tại đại doanh Hàn Vụ, thế nên cũng hỏi thăm Thôi Lượng.
Thôi Lượng giống với Lưu Ngọc trước kia, đều là tu sĩ không có chỗ dựa vững chắc, lại thêm được cho là cùng hệ cùng phái, trời sinh có vài phần hảo cảm lẫn nhau.
Khi Lưu Ngọc hỏi chuyện, trong mắt Thôi Lượng ánh lên một tia nghĩ mà sợ, sau đó chậm rãi kể.
Nghe Thôi Lượng nói, tình huống bên phía đại doanh Hàn Vụ hung hiểm vạn phần, hơi không chú ý là có thể vứt bỏ tánh mạng, ngay cả thực lực cường đại, năng lực tùy cơ ứng biến cao như lão còn phải trải qua cửu tử nhất sinh mới có thể bảo vệ tính mạng.
Lưu Ngọc lắng nghe cẩn thận, phác thảo cảnh tượng Thôi Lượng mô tả trong đầu, đúng là hung hiểm vạn phần, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ cũng nguy hiểm không nhỏ.
Về phần Thôi Lượng khoác lác cái gì ‘anh dũng tác chiến’, ‘anh dũng giết địch’ vân vân, Lưu Ngọc tự động loại bỏ, cười mà không nói.
Trong lúc trò chuyện, Lưu Ngọc để lộ ra tin tức mình đã có thể luyện chế Tinh Nguyên đan.
"Lưu sư đệ, đôi ta quen biết nhiều năm, lại đều là…"
Thôi Lượng nghe mà râu cá trê run bần bật, ngoài mặt nở rộ nụ cười sáng lạn, quấn quýt lấy Lưu Ngọc hi vọng về sau hắn bán cho lão đan dược tiện nghi một chút.
Sau khi từ chối một hồi, Lưu Ngọc ra vẻ khó xử, cuối cùng làm như bị nói động tâm mới ‘bất đắc dĩ’ cho ra hứa hẹn.
Bảo lão mấy năm nay có thể tới Ngọc Đan Đường mua, mỗi năm hắn có thể bán cho lão một lọ Tinh Nguyên đan, lấy giá mỗi lọ là bốn trăm hai mươi Linh Thạch.
"Thôi sư huynh, giá này là nể mặt giao tình nhiều năm của hai ta, hoàn toàn không kiếm được bao nhiêu. Nếu là tu sĩ khác thì còn lâu mới có cái giá này."
"Thôi sư huynh phải giữ bí mật với đồng môn khác đấy."
Giống như giao tình nhiều năm thật sự tồn tại, Lưu Ngọc trịnh trọng nói như thật.
Thôi Lượng tự cho là mình được ưu đãi, trong lòng vui mừng không thôi, cũng muốn bảo trì quan hệ với Lưu Ngọc, đương nhiên vỗ ngực đồng ý liên tục.
Nhìn lão chân thành như thật, cứ như muốn lão phát Lời Thề Tâm Ma cũng không thành vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận