Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 972. Vạn dặm giai không(2)

Chương 972. Vạn dặm giai không(2)
Nhưng dù có là ếch ngồi đáy giếng vẫn có thể tưởng tượng ra được sự mạnh mẽ của Nguyên Anh hậu kỳ.
"Một trận pháp tứ giai coi như không thể phá vỡ được, nhưng chỉ dưới một kích thế mà đã hiện ra dáng vẻ lung lay sắp đổ."
"Đây chính là thực lực của Nguyên Anh kỳ đó sao?"
Trong lòng Lưu Ngọc rung động không thôi, nhưng theo sau là sự ngóng trông vô hạn.
Ngưng kết Nguyên Anh, thọ nguyên vượt quá hàng nghìn, giơ tay nhấc chân đều mang theo uy năng cực lớn, chỉ có như thế mới không uổng công một lần đi tới đây.
"Vạn Lý Trường Thành vạn dặm giai không..."
"Các thế hệ Bạch Vân Quan đã chuẩn bị phong phú như vậy, nhưng vẫn khó mà có thể vượt qua gian nan lần này."
"Có thể thấy vật ngoài thì cuối cùng chỉ là vật ngoài, còn lâu mới có được thực lực đáng tin như bản gốc, ta coi đó làm gương."
Lưu Ngọc thúc giục Ly Huyền kiếm và Tử Mẫu Truy Hồn đao, nhưng trong lòng lại âm thầm cảm khái.
Thỉnh thoảng hắn sẽ ngóng nhìn về phía giữa bầu trời, muốn tìm kiếm bóng dáng Nguyên Anh chân quân đang ra tay.
Nhưng bầu trời chỉ là có một màu xanh lam, lúc này ngay cả đám mây cũng không có, làm gì có bóng người nào?
Lưu Ngọc kiềm chế tinh thần, nếu Nguyên Anh lão quái đã cố ý che giấu, không phải tu sĩ cùng cảnh giới tới gần thì gần như không thể nào phát hiện ra.
Trải qua một kích của cự chưởng kim hoàng, Tiên Mộc Huyền Linh trận đã lung lay sắp đổ, sĩ khí của Bạch Vân Quan cũng rơi xuống điểm thấp nhất.
Có thể ngăn cản một tu sĩ cấp cao, vĩnh viễn chỉ có một tu sĩ cấp cao khác.
Nguyên Anh lão quái đã ra tay, vậy làm sao biết người ta có ra tay lần nữa hay không?
Trận pháp lung lay sắp đổ, lão tổ tông môn nhà mình thì vẫn không có tin tức, tựa như sự diệt vong đang ở ngay trước mắt.
Rất nhiều tu sĩ Bạch Vân Quan, giờ khắc này đã hoàn toàn dao động, không còn dùng toàn lực để ngăn cản công kích nữa, mà họ có ý nghĩ giữ lại thực lực.
Dù sao tu sĩ giống Thanh Vi chân nhân, có được sự bồi dưỡng hết lòng từ Bạch Vân Quan, đồng thời còn là tu sĩ nòng cốt, có một không hai thì cũng chỉ là số ít.
Đại đa số tu sĩ đều có tư chất bình thường, dĩ nhiên không chiếm được bao nhiêu tài nguyên, cảm giác tán đồng cũng không thể nào mãnh liệt như vậy.
Đã kiên trì đến một trạm cuối cùng rồi, nên rất khó nói bọn họ không trung thành.
Nhưng việc tông môn bị diệt vong diễn ra trước mắt, đại thế cũng khó mà nghịch chuyển, sao lại không vì mình, thực hiện một chút dự định chứ?
Tiên đạo quý cái riêng, mỗi người đều có sự đen tối trong lòng, mà tới được lúc này rồi, chút quả quyết này cũng sẽ bị phóng đại vô hạn lên.
Tình huống mà tiếp tục kéo dài như thế nữa, mạng lưới ngăn đón một phương như Bạch Vân Quan càng ngày càng thưa thớt.
Tam tông công kích ngày càng nhiều, lít nha lít nhít rơi vào bên trên màn ánh sáng xanh, đả kích nặng nề!
Trong chiến tranh kịch liệt thế này, tâm trạng của mỗi người đều tương đối dễ bị lây nhiễm với nhau, từ đó trở nên nhiệt huyết sôi trào.
Nếu chìm đắm vào, rất dễ bị quên thời gian, chỉ biết công kích không ngừng.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là một canh giờ, hoặc có lẽ là một, hai khắc đồng hồ.
Một tiếng nổ vang nghiêng trời lệch đất vang lên, đánh thức rất nhiều tu sĩ một lòng công kích quên mình.
"Ầm!"
Uy năng của màn ánh sáng xanh yếu tới trình độ nhất định, dưới sự liên thủ công kích của trên trăm vị Kim Đan chân nhân trong tam tông, lập tức vang lên tiếng vỡ vụn, cũng không thể nào miễn cưỡng duy trì được nữa.
Hiệu quả của Tuyệt Linh phù đã mất, nhưng Tiên Mộc Huyền Linh trận cũng không thể chữa trị và bổ sung Linh lực kịp thời.
Từ đằng xa nhìn lại, một trụ màu xanh ngọc cao chống trời bỗng nhiên vỡ vụn, hiện ra dáng vẻ thật, vô cùng hùng vĩ của Linh sơn.
Trải qua nghìn năm bố trí, trận pháp đã sớm được liên kết chặt chẽ với Linh mạch, cho nên mới dễ dàng chịu ảnh hưởng như vậy.
Lúc này, trận pháp đã bị phá, tiết điểm hư hao, tự nhiên dẫn tới Linh khí bên trong Linh mạch đột nhiên rò rỉ ra.
Ngay lúc trận pháp vỡ vụn, một trận bão Linh khí cường đại tùy tiện hình thành, quét sạch hơn mười dặm xung quanh Vân Tiêu sơn.
Linh khí này cực kỳ nồng đậm lại điên cuồng, nhưng vốn không thể nào bị tu sĩ hấp thu, hơn nữa còn ảnh hưởng tới sự phát huy thực lực của tu sĩ, cho nên tu sĩ tam tông tạm thời dừng bước không tiến lên nữa.
Chỉ có vài tu sĩ nhớ tới lời "Khen thưởng" của cao tầng tam tông, nên mới giữ nguyên ý chí phấn đấu quên mình, mà tiến lên phía trước.
"Phụt!"
Vào lúc Tiên Mộc Huyền Linh trận bị phá, Kim Đan trưởng lão của Bạch Vân Quan phụ trách điều khiển trận pháp bị phản phệ, phản phệ phun ra một ngụm máu tươi, sau đó khí tức nhanh chóng suy yếu.
Trận pháp tứ giai phản phệ sao có thể không lớn chứ?
Ngay cả tu sĩ Kim Đan tiếp nhận thì cũng rất có khả năng thân tử đạo tiêu!
Khí tức của tên tu sĩ Kim Đan này không ngừng xuống thấp cũng chỉ trong một ý nghĩ, nguyên nhân thực sự là trong đan điền Kim Đan, đã xuất hiện vết rách phản phệ.
Dù cho bình yên vượt qua kiếp nạn này, cảnh giới cũng phải rơi xuống Trúc Cơ kỳ, đồng thời sẽ không thể nào kết lại Kim Đan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận