Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 887. Miệng lưỡi đối chiến

Chương 887. Miệng lưỡi đối chiến
Chương 887: Miệng lưỡi đối chiến
Mặc dù Lưu Ngọc mang theo hai mươi mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ đến, nhưng Trác Mộng Chân không hề có chút bối rối, dáng vẻ vẫn bình tĩnh, có khí phách của lĩnh đội một phe.
Giới tính khác biệt, cũng sẽ không trực tiếp suy ra thực lực chênh lệch.
Cho nên “Nữ trung hào kiệt” và “Cân quắc tu mi*” không phải là số ít, cũng tuyệt đối không thể xem thường nữ tu cùng cảnh giới.
*Bậc đàn bà có khí phách không khác gì đàn ông.
Trác Mộng Chân đảo qua hai mươi mấy tu sĩ Trúc Cơ đi tới, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lưu Ngọc, khóe miệng lộ ra ý cười khó hiểu.
“Hai lựa chọn này, Mộng Chân không định chọn cái nào cả.”
Vẻ mặt vân đạm phong khinh nhưng khi trực diện đối đầu với hai mươi bốn tu sĩ Trúc Cơ, trong nội tâm nàng cũng cảm nhận được áp lực lớn lao, thân thể âm thầm căng cứng.
“Ồ?”
“Ý tứ của Trác đạo hữu là muốn khai chiến toàn diện, nhất quyết sống mái sao?”
Sắc mặt của Lưu Ngọc phát lạnh, uy nghi nói.
Hắn cũng không xem thường đối phương bởi vì nàng là nữ tu, càng không vì vậy mà thủ hạ lưu tình, lúc này đã chuẩn bị tốt dự định lúc nào cũng có thể động thủ.
“Không không không, Thanh Dương đạo hữu hiểu lầm rồi.”
“Ý thật sự của Mộng Chân là, ngoài hai lựa chọn đó, sao không tìm ra một phương pháp tốt hơn?”
“Một cái có thể khiến cho cả hai bên đều có thể tiếp nhận, phương pháp giải quyết hòa bình tranh chấp ở mạch khoáng Lưu Kim Thạch.”
Trác Mộng Chân khẽ lắc đầu, không chút yếu thế nào nói.
Lưu Ngọc nghe nói lời ấy, trong ánh mắt bỗng trở nên tĩnh mịch, khóe miệng khẽ nhếch nói:
“Trác đạo hữu còn có thể có phương pháp gì, có thể khiến cho chúng ta đều hài lòng?”
“Xin lắng tai nghe.”
Lúc trước hai người kia lựa chọn, chủ yếu vẫn là vì cho thấy quyết tâm của mình, cùng với bức ra thái độ của đối phương.
Toàn diện khai chiến hắn không muốn thấy, mà trực tiếp từ bỏ mạch khoáng, đối phương hơn nửa cũng sẽ không đồng ý, nếu không không có cách nào bàn giao với tu sĩ khác.
Những kết quả này, Lưu Ngọc đã sớm ngờ tới, cho nên cũng không kỳ quái.
Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm mấy người không mạo muội ngắt lời, nhưng cũng dựng lỗ tai lên, muốn biết “Phương pháp” trong miệng Trác Mộng Chân rốt cục là dáng vẻ gì.
“Bảo vật linh vật chính là thiên địa sinh dưỡng, từ xưa đến nay là người có đức chiếm lấy, tài nguyên cũng giống như vậy.”
“Thanh Dương đạo hữu, không bằng ngươi ta đến đấu pháp một trận, quyết định mạch khoáng Lưu Kim Thạch thuộc về bên nào?”
Nói xong, nụ cười trên mặt Trác Mộng Chân biến mất, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén.
Trong đó dường như có chiến ý bốc lên hừng hực, chăm chú quan sát Lưu Ngọc.
“Không, không, không.”
Nhưng mà đề nghị này, Lưu Ngọc lại không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, giơ tay trái lên duỗi ra một ngón tay trái phải lay động.
“Mạch khoáng Lưu Kim Thạch vốn đều thuộc về bên ta, Trác đạo hữu lại dùng đồ vật của phe ta làm tiền cược là đạo lý gì?”
“Lưu mỗ vậy mà lại không nhìn thấy chút thành ý nào của đạo hữu.”
Lưu Ngọc lắc đầu nói.
Cái mạch khoáng Lưu Kim Thạch này vốn là đồ của phe mình, dùng cái này làm tiền đặt cược đối phương dù sao cũng không thua, loại chuyện này đương nhiên hắn không thể đáp ứng.
“Vậy đạo hữu muốn như thế nào?”
Thấy đề nghị bị cự tuyệt, nụ cười trên mặt Trác Mộng Chân chậm rãi biến mất, lạnh giọng nói.
“Đấu pháp có thể, chỉ có điều Trác đạo hữu cần thêm tiền đặt cược.”
“Mạch khoáng Lưu Kim Thạch cũng không phải là tiền cược của đạo hữu, mà là tiền cược của phe te.”
“Nếu như đạo hữu muốn đấu pháp, nhất định phải đưa ra tiền cược khác, nếu không Lưu Ngọc tuyệt đối không thể đồng ý.”
Lưu Ngọc dừng lại nhìn vào mắt Trác Mộng Chân, không chút khách khí nói.
Cho dù tu vi của đối phương cao hơn hắn một tiểu giai, còn là đệ tử dòng chính của Hợp Hoan Môn, cũng không có chút ý định lùi bước nào.
Có sư tôn tiện nghi trong tông môn nói chuyện, thân là lĩnh đội của tiểu đội Thanh Phong, hiện thực cũng không cho phép hắn cúi đầu trước Hợp Hoan Môn.
Thanh âm hữu lực vang lên truyền khắp tứ phương, lại vang vọng trên mảnh đất vàng mênh mông.
Đệ tử Nguyên Dương Tông nghe thấy đều dâng lên lòng kính nể.
Cùng với đó còn có quang vinh!
Đối mặt với lĩnh đội Hợp Hoan Môn cao hơn một tiểu cảnh giới, Thanh Dương sư thúc vẫn không lùi bước, bảo vệ lợi ích của tông môn.
Rất nhiều Luyện Khí đệ tử bị loại khí phách này lây, không khỏi lồng ngực thẳng tắp, ánh mắt nhìn về phía Lưu Ngọc chứa cả kính sợ.
Mặc dù bọn họ có tư tâm của riêng mình, nhưng vào lúc đối mặt với Hợp Hoan Môn này, thái độ lại đồng tâm lạ thường, dù sao ân oán của hai tông từ trước đến nay, ngay trong bọn họ cũng có không ít người thân bằng hữu, đều từng chết trong trận chiến tranh chấp với Hợp Hoan Môn.
Mà thân là đệ tử tông môn, chỉ có tông môn lớn mạnh, bọn họ mới có thể thu hoạch được càng nhiều chỗ tốt.
Cho nên lúc không cần xuất hiện tình huống nguy hiểm tính mạng, bọn họ vẫn rất nguyện ý thấy được uy danh của tông môn truyền xa.
Liền ngay cả thế lực bản địa mới quy thuận Yến quốc, nhìn thấy thái độ của Lưu Ngọc hung hăng như vậy, nội tâm vốn lo lắng bất an cũng đã yên ổn hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận