Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1127. Nữu Khúc Ảnh (3)



Chương 1127. Nữu Khúc Ảnh (3)




Tương truyền người này cực kỳ ngoan độc, không có chuyện ác nào không làm, một khi ra tay thì chính là chó gà không tha.
Bất kể là tu tiên giả hay phàm nhân, mặc kệ là nam, nữ, già trẻ, không có bất kỳ lý do gì, đều đồ sát tận diệt, không để một ai sống sót.
Mà khiến tà tu khác chán ghét chính là Nữu Khúc Ảnh còn hủy diệt "Ốc đảo", khiến Tây Sa vĩnh viễn mất đi chỗ sinh sống phồn hoa, thật là một kẻ táng tận lương tâm, không còn nhân tính.
Chẳng những tu sĩ bình thường hận gã thấu xương, mà ngay cả tà tu cũng muốn thanh trừ gã.
Mà dựa theo lời những người còn sống sót kể, Nữu Khúc Ảnh cực kỳ tinh thông huyết đạo.
Lúc tàn sát phàm nhân trong diện tích lớn thì sẽ dùng pháp thuật huyết đạo, rút khô máu của người sống biến họ thành thây khô, dưới tay huyết đạo đã có mấy trăm vạn oan hồn!
Đối với việc Nữu Khúc Ảnh đồ sát phàm nhân, Lưu Ngọc không có cảm giác gì, bởi vì nó không liên hệ tới mình.
Nhưng hủy diệt "Ốc đảo", khiến cho tất cả tu sĩ và phàm nhân vĩnh viễn mất đi một quê hương sinh tồn, loại hành vi thương thiên hại lý này ngay cả kẻ tự xưng là sát phạt quả quyết như hắn cũng cảm thấy vô cùng chán ghét!
"Tinh thông pháp thuật huyết đạo như vậy, cho dù không phải Nữu Khúc Ảnh thì cũng nhất định có liên hệ với nhau."
Lưu Ngọc tán đồng với cách nói của Tử Sam, dựa theo đủ loại dấu hiệu khi Chu Tử Văn ra tay, trong lòng hắn đã có phán đoán.

"Oành oành."
Bí cảnh tầng thứ ba như biển lửa, tiếng pháp thuật pháp khí liên tục vang lên.
Chính thức giao thủ chừng bảy, tám hơi thở xong, dưới sự công kích của bốn người Lưu Ngọc, Tử Sam, cho dù Chu Tử Văn tinh thông pháp thuật, Linh khí sắc bén cỡ nào thì vẫn rơi vào thế hạ phong.
Mặc dù tạm thời không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng cũng không thể rảnh tay công kích màn ánh sáng màu đỏ, gã đã thành cá trong chậu rồi.
Mà lúc này, Đường Thiên Bảo lại đuổi tới.
"Vì sao chứ?"
"Vì sao muốn cướp đoạt Thánh kiếm, vì sao muốn ra tay với ta, vì sao muốn sát hại Dương thúc?"
Trên gương mặt chữ quốc của Đường Thiên Bảo nổi đầy gân xanh, lớn giọng chất vấn, giọng điệu vô cùng âm trầm.
Dưới sự duy trì của pháp thuật, giọng nói của hắn ta xuyên qua những tiếng nổ rầm trời, truyền rõ ràng vào tai Chu Tử Văn.
Có lẽ hắn ta đã nắm chắc thắng lợi, có lẽ là muốn hỏi rõ ràng mọi thứ, tóm lại người này không lựa chọn ra tay trước.
Lúc này trên mặt Đường Thiên Bảo vẫn còn hiện rõ một chút khó tin.
Hắn ta không thể tin được, người cùng lớn lên với mình trong giáo phái sẽ làm ra hành vi đại nghịch bất đạo như vậy.
Ơn nuôi dưỡng, ơn dạy dỗ, tiên duyên.
Đủ loại đại ân đại đức, cho dù dùng tính mạng để hồi báo cũng không đủ, nhưng vì sao lại lựa chọn phản bội?
Đường Thiên Bảo không thèm để ý Chu Tử Văn có phải là Nữu Khúc Ảnh hay không, cũng mặc kệ gã đã làm ra bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, nhưng việc gã phản bội Thánh Giáo lại vô cùng để ý!
"Phản bội?"
Chu Tử Văn bình tĩnh mở miệng, trên khuôn mặt nghiêm túc của gã dường như nổi lên chút dao động.
"Vì sao cướp đoạt Thánh kiếm?"
"Chuyến này ta đi chẳng qua là tới lấy thứ mình nên có mà thôi."
"Vì sao lại ra tay với các ngươi?"
"Chẳng qua bởi vì ngươi và lão già kia chặn đường đi của ta."
"Về phần phản bội?"
"Chẳng lẽ ra tay với các ngươi là sẽ phản bội Thánh Giáo sao?"
"A ha ha ha…"
Nói đến điểm này, gã bỗng nhiên cười to, trong tiếng cười mang theo chút đùa cợt Đường Thiên Bảo.
"Thánh Tử?"
"Tên phản đồ này rất ngoan cố, còn nói nhảm với gã làm gì?"
"Ta thấy ta vẫn nên ra tay, thanh lý môn hộ trước, đoạt lại Thánh kiếm."
"Kẻ này đã phát Truyền âm phù rồi, tu sĩ Thiên Nhất Tông, Thiên Ma Tông lúc nào cũng có thể đuổi tới, đêm dài lắm mộng!"
Khi đường Đường Thiên Bảo ra hiệu tạm thời dừng tay, Tử Sam nghe thấy rõ ý trào phúng trong giọng cười của gã, nên sắc mặt lập tức thay đổi, lúc này giận dữ nói.
Nàng ta nói như vậy cũng không phải là hành động theo cảm tính, mà là trải qua tính toán kỹ lưỡng.
Lúc này đội ngũ đã chết một người, bị thương một người còn có một tên phản đồ, thực lực vô cùng suy yếu, nếu lúc này chạm trán với tu sĩ Thiên Nhất Tông hoặc Thiên Ma Tông, thì nguy to rồi.
Trong mắt Tử Sam, đoạt lại Thánh kiếm, thanh lý môn hộ là quan trọng nhất.
Về phần nguyên nhân thì chỉ là thứ yếu, nên xảy ra thì đã xảy ra, còn truy tìm nguyên nhân tiếp cũng không có nghĩa lý gì.
"Chẳng lẽ ngươi còn canh cánh trong lòng chuyện trước kia?"
"Lúc trước khi cạnh tranh vị trí Thánh Tử, thành tích khảo hạch của chúng ta tương đương, cuối cùng dưới sự chủ trì của Thạch trưởng lão mà đưa ra quyết định cuối cùng."
"Mặc dù cuối cùng chiến thắng nhưng ta không hề giở trò."
Nghe Chu Tử Văn nói, vẻ mặt Đường Thiên Bảo cứng lại, hắn nhướng mày, bình tĩnh nói.
"Chiến thắng?"
Nghe vậy, Chu Tử Văn vẫn lộ ra một tia cười lạnh, nhưng nụ cười lại có chút cay đắng.
Dường như trong đó còn có ẩn tình khác, nhưng gã không giải thích gì.
"Xem ra, ngươi vô cùng kiêu ngạo với việc "Chiến thắng" lúc trước nhỉ?"
"Ngươi cho rằng ngươi thắng, thật ra ngươi hoàn toàn không biết gì cả!"
"Trưởng lão chết đi chưa tới một năm, ngươi xem Thánh Giáo bị ngươi giày vò thành dáng vẻ gì?"
"Cái gì mà kết giao tu sĩ các lộ, cái gì mà giao hảo với các đại gia tộc, tất cả đều vô dụng."
"Nơi này chính là Tây Sa!"
"Đường nào cũng chọn sẽ không hiệu quả!"
"Không sai, tin tức là do ta tiết lộ, bất kể là Thiên Nhất Tông hay Thiên Ma Tông, đều là do ta thông báo."
Cay đắng, ghen ghét, tức giận, tàn nhẫn...
Trong mắt Chu Tử Văn, hiện ra rất nhiều sắc thái phức tạp, cuối cùng lại khôi phục dáng vẻ nghiêm túc cẩn trọng như ban đầu. Hết chương 1127.



Bạn cần đăng nhập để bình luận