Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1017. Người nào cũng không bằng người cũ(2)

Chương 1017. Người nào cũng không bằng người cũ(2)
Kỷ Như Yên ngoan ngoãn đáp lại, sau đó chào tạm biệt Giang Thu Thủy, xoay người đi về phòng mình.
Sau khi thân phận thị thiếp được chính thức tuyên bố, mỗi người đều bị ảnh hưởng, không chỉ bản thân mình, nàng ta hiểu rõ phu quân có chuyện muốn nói riêng với Giang Thu Thủy.
Lúc này, nàng ta không thể hồ đồ được.
“Ầm ầm ầm.”
Cửa đá chậm rãi đóng lại, hình bóng Kỷ Như Yên dần biến mất khỏi tầm mắt cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy nữa.
Trong đại sảnh của động phủ, chỉ còn lại hai người.
Không biết vì nguyên nhân gì, hai người không ai mở miệng, trong phút chốc không khí trong sảnh rất yên tĩnh. Đọc chương dịch mới nhất tại: viptruyenfull.com


“Sư muội, ta thu Như Yên vào phòng, ngươi có từng oán hận hay không?”
Sau mấy hơi thở yên lặng, Lưu Ngọc bình tĩnh nhìn đối phương, chậm rãi mở miệng.
“Không dám.”
Giang Thu Thủy khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói ra hai chữ này, sau đó thì không nói gì nữa.
Nói xong, nàng ta dời ánh mắt, gương mặt buồn bã nhìn chăm chú vào bàn đá, giống như trên bàn có thứ gì rất thu hút.
“Không dám?”
“Vậy chính là có rồi?”
Lưu Ngọc cười mỉm, hiểu rõ chút tâm tư này của nàng ta.
Thấy nàng ta vẫn im lặng không nói chuyện, hắn quyết định phá vỡ tình huống hiện tại, vì thế đứng dậy đi qua.
Đưa tay ôm lấy nàng ta, để nàng ta ngồi trên đùi hắn.
“Ừm!”
Giang Thu Thủy hơi giãy dụa, chẳng qua bàn tay không có tí sức nào, chờ đến lúc ngồi trên đùi Lưu Ngọc, nàng ta lại ngồi im.
Ôm ấp giai nhân trong tay, hương thơm quen thuộc truyền vào mũi, trong lòng Lưu Ngọc có chút cảm khái.
Giờ khắc này, hắn nghĩ tới vài câu của người xưa ở kiếp trước.
Người xưa nói: Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.
Hiện tại đặt trên người hắn, cũng có chỗ có thể tham khảo được, chỉ có xử lý tốt “việc nhà”, hoàn thành những chuyện được giao mới có thể đạt được hiệu quả mà hắn mong muốn.
Đặt cái này trong Tu Tiên Giới, nhất định cũng có chỗ có thể áp dụng.
Chỉ có giải quyết xong mâu thuẫn nội bộ mới có thể dư được nhiều tinh thần và sức lực, có thể mở rộng địa bàn tốt hơn, chiếm được càng nhiều tài nguyên hơn.
Để không rơi vào xích mích bên trong mãi.
Nếu không một khi xuất hiện một tổ chức có sức chiến đấu cao, xuất hiện một vũ khí định hải thần châm ngoài ý muốn cũng rất có thể lại xuất hiện tình huống sụp đổ.
“Chỉ là không nhớ đây là lời của Chu tiên sinh hay là Lỗ tiên sinh nói?”
Trong đầu Lưu Ngọc hiện lên suy nghĩ này.
Tay phải hắn ôm Giang Thu Thủy, còn tay trái vén tóc mái trên trán người đẹp, sau đó để dưới cằm nàng ta, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng ta lên.
Không có tóc mái che nửa, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta hiện rõ ràng trước mặt hắn.
Chỉ thấy Giang Thu Thủy nhíu mày đẹp, trong ánh mắt đầy suy nghĩ phức tạp, đôi mắt hơi phiếm hồng, lộ ra chút uất ức.
“Áo nào cũng không bằng áo mới.”
“Người nào cũng không bằng người cũ.”
Nhìn thấy ánh mắt của đầy buồn bã của nữ tu, Lưu Ngọc còn chân thành nói.
“Cho dù ta có Như Yên là thị thiếp, vị trí của sư muội trong lòng ta cũng sẽ không thay đổi gì.”
“Trước đây như thế nào, hiện tại cũng như thế.”
Sau đó, hắn vỗ về nói như vậy, rồi không mở miệng nữa.
Lưu Ngọc rất ít khi an ủi người khác, cũng không hay hứa hẹn điều gì, lại không nói những lời hoa ngôn xảo ngữ.
Chẳng qua chỉ mấy chữ ít ỏi đó thôi đã đủ để biểu đạt đầy đủ ý tứ, tỏ rõ thái độ của hắn.
Nghe thấy lời này, Giang Thu Thủy hiểu được ý của Lưu Ngọc, nỗi buồn trong mắt vơi bớt, ánh mắt lóe lên những tia sáng.
Nàng ta biết, vị trí của bản thân không hẳn sẽ không bị ảnh hưởng.
“Lời này là thật sao?”
Ánh mắt Giang Thu Thủy dũng cảm nhìn lại, nhỏ giọng nói.
“Thật hơn cả thật.”
Lưu Ngọc không cần nghĩ ngợi đã trả lời.
Dừng một chút, lại thật sự nói:
“Người không phụ ta, ta không phụ người.”
Giọng điệu nói những lời này tình chân ý thiết, nhưng trong lòng hắn lại hết sức bình tĩnh, trong tim không có tí dao động nào.
Chẳng qua những lời này lại không chút nào dối trá.
Chỉ cần Giang Thu Thủy cứ làm tốt công việc, có thể giữ vị trí của mình, tất nhiên Lưu Ngọc sẽ không định bạc đãi nàng ta, ở phương diện tài nguyên sẽ cố gắng trợ giúp nàng ta hết mức.
Chẳng qua nếu muốn nói đến danh phận “đạo lữ” cùng chuyện tình cảm mơ hồ, đó là do nàng ta tự tìm buồn bực rồi.
Hình như những lời Lưu Ngọc nói thật sự đã có hiệu quả không tồi, rõ ràng Giang Thu Thủy đã dễ chịu hơn nhiều.
Không khí lại yên lặng, môi đỏ của nàng ta khẽ mở:
“Sư huynh, Thu Thủy biết rồi.”
“Về sau muội sẽ ở chung thật tốt với Như Yên muội muội, chỉ mong sư huynh khi đã có người mới rồi đừng vắng vẻ người cũ.”
Giang Thu Thủy miễn cưỡng nở nụ cười, trong giọng nói còn mang theo chút giận dỗi, chẳng qua so với vừa rồi rõ ràng tâm tình đã tốt hơn không ít.
Chuyện ba vợ bốn nàng hầu thế này là chuyện bình thường, ngay cả một vài tu sĩ Trúc Cơ bình thường cũng là thê thiếp thành đàn, huống hồ sư huynh là một tu sĩ vĩ đại như vậy?
Đối với hiểu biết của nàng ta về Lưu Ngọc, hắn nói đến mức thế này đã là cực hạn rồi.
Giang Thu Thủy biết nếu mình còn muốn nhiều hơn nữa, còn không biết chừng mực, có thể sẽ vì vậy mà thật sự bị lạnh nhạt, cho nên nàng ta cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình lại.
“Rất nhiều đệ tử Luyện Khí kỳ đều có vô số cơ thiếp là phàm nhân.”
“Những đồng môn Trúc Cơ kỳ, cũng có không ít thị thiếp là nữ tu Luyện Khí kỳ, nói là thê thiếp thành đàn cũng không sai.”
“Chỉ cần không lạnh nhạt ta là tốt rồi.”
Nghĩ như vậy, Giang Thu Thủy đã được cởi bỏ khúc mắc, quả nhiên trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Thật ra thân là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Lưu Ngọc nạp thiếp cũng chỉ là chuyện bình thường, nàng ta cũng không có danh phận “đạo lữ”, vốn không có quyền hỏi đến.
Chẳng qua tình cảm là chuyện phức tạp, nghĩ đến Kỷ Như Yên, trong lòng Giang Thu Thủy vẫn có chút không thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận