Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 707. Kế hoạch thận trọng(2)

Chương 707. Kế hoạch thận trọng(2)
“Chúng ta có hơn mười tu sĩ Trúc Cơ, hơn nữa sư huynh tu vi tinh thâm thực lực cao cường, còn bên trong phường thị Mang Sơn rất có thể chỉ có nhiều hơn một tu sĩ Trúc Cơ, chênh lệch thực lực lớn như vậy, chúng ta hoàn toàn có thể trực tiếp tấn công chiếm lấy.”
“Huống hồ ba mươi tiểu đội của tiểu bối Luyện Khí, tu vi thấp nhất cũng là Luyện Khí trung kỳ, không phải là binh lính không có chỉ huy trong phường thị có thể so sánh được.”
Dường như Nhan Khai không hề để phường thị Mang Sơn vào mắt, gã nóng lòng hành động, lập tức khó hiểu hỏi.
Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức yên tĩnh lại.
Mạnh Văn Tinh và năm tên tu sĩ Trúc Cơ cũng có người cảm thấy hắn quá mức cẩn thận, nhưng bọn họ thân là tu sĩ của thế lực phụ thuộc, không tiện nói ra trước mặt mọi người.
“Nhan sư đệ nói lời này là sai rồi, vì sự an toàn của đội ngũ, trước khi hiểu rõ động tĩnh của tu sĩ Bạch Vân Quan, chúng ta cẩn thận như thế cũng không quá đáng.”
Thôi Lượng lập tức nói.
Lão vẫn còn rất nhiều thời gian để tận hưởng vẻ đẹp của thế giới này, cho nên lão không muốn nhất thời sơ suất mà mất mạng.
Đồng thời lão cũng cảm thấy tên đồng môn này quá mức lỗ mãng, cho nên hạ quyết tâm phải duy trì khoảng cách, không thể để gã ảnh hưởng đến mình.
“Dù sao Yến quốc cũng không phải là Sở quốc, chúng ta mới đến, vẫn là nên đánh đâu chắc đấy cho thỏa đáng.”
Giang Thu Thủy cũng không đồng tình với quan điểm lỗ mãng của Nhan Khai.
Về phần Lãnh Nguyệt Tâm, nàng ta chỉ là lẳng lặng đứng không nói một lời, nhìn phương hướng của Mang Sơn không biết đang nghĩ cái gì.
“Không sai, chúng ta mới đến, quả thật nên cẩn thận một chút.”
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi.”
“Nhan sư đệ, ngươi dẫn người đến phụ cận tìm vài tên tu sĩ mang về, hỏi một chút tình hình gần đây của phường thị Mang Sơn.”
“Thôi sư đệ, ngươi an bài vài đệ tử tiến vào phường thị tìm hiểu tin tức, xem có tình hình gì khác thường hay không.”
“Tốt nhất là dẫn theo một tên thủ vệ phường thị trở về, tra hỏi một phen bố trí cụ thể của phường thị.”
“Về phần mấy vị Mạnh đạo hữu, cứ thay phiên nhau chú ý tình huống xung quanh, đừng để chúng ta bị những tu tiên giả ngẫu nhiên đi ngang qua phát hiện, để tránh khiến cho phường thị Mang Sơn và Phượng Hoàng sơn Bạch gia cảnh giác.”
Mặc kệ những tu sĩ có tâm tư khác, Lưu Ngọc dứt khoát giải quyết, nhanh chóng đề ra những biện pháp tương ứng.
Cho đến bây giờ Tu Tiên Giới luôn không phải là thiểu số phục tùng đa số, người có thực lực cường đại nắm giữ càng nhiều tiếng nói, thậm chí là độc tài, đều là chuyện bình thường.
Hắn thân là người lĩnh đội nắm giữ danh phận đại nghĩa, lại là người có thực lực mạnh nhất trong đội ngũ, mọi việc hắn đều có thể nói một lời mà quyết.
Đàm phán chỉ là một quá trình, kết quả cuối cùng nhất định phải là kết quả mà hắn muốn thấy.
“Vâng, Lưu sư huynh.”
Nhan Khai còn muốn nói gì nữa, nhưng thấy Lưu sư huynh đã đưa ra quyết định, gã chỉ có thể thành thành thật thật đi an bài.
Sự uy tín của Lưu Ngọc trong lòng gã quá sâu, dưới tình huống bình thường, gã không có lá gan nào đi cãi lời.
Thôi Lượng cũng lập tức lĩnh mệnh, an bài mấy đệ tử có tu vi thích hợp, lão luyện thành thục, biến hóa trang phục chuẩn bị tiến vào phương thị Mang Sơn để tìm hiểu tình hình.
Đương nhiên Lưu Ngọc không có khả năng tự làm tất cả mọi chuyện, thấy mọi người đều theo mệnh lệnh đi làm thì khẽ gật đầu, hài lòng trong lòng.
Như vậy, hắn ngược lại có thể nhàn rỗi trong một khoảng thời gian ngắn.
Vì thế hắn lập tức lấy ra bồ đoàn rồi ngồi xuống, lấy ra Dịch An đan thuật lật xem, chờ đợi tin tức của mọi người.
Vô luận là tìm hiểu tin tức, hay là bắt vài tu tiên giả bản địa mang về, thì đều là chuyện vô cùng đơn giản.
Nếu ngay cả chút chuyện này mà hai người này cũng không làm được, vậy thật sự có hơi phế vật, Lưu Ngọc cũng phải điều chỉnh thái độ đối xử với loại đồng đội này một chút.
Hắn luôn luôn khá lý trí, không hề có nửa điểm tình cảm đối với phế vật.
May mắn thay, không hề có tình huống như vậy xảy ra.
Hai canh giờ sau, Nhan Khai, Thôi Lượng dẫn theo vài tên đệ tử lần lượt trở về, người trước bắt vài tên tu sĩ bản địa, người sau thi triển thủ đoạn trói một gã thủ vệ của phường thị.
“A.”
“Ách a.”
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, rồi lại bị pháp thuật hạn chế ở một khoảng cách nhất định, chỉ có vài tu sĩ có thể nghe được.
“Lưu sư huynh, phường thị Mang Sơn ngoại trừ gần đây giới nghiêm rất nhiều thì cũng không có tình huống nào khác phát sinh.”
“Sau khi tra hỏi một phen, bọn chúng đã nói hết những gì bọn chúng biết.”
Qua không lâu, Thôi Lượng, Nhan Khai hai người báo cáo với Lưu Ngọc.
Quần áo bọn họ vẫn như trước không hề nhiễm hạt bụi nào, loại chuyện tra hỏi tu sĩ này, đương nhiên là có đệ tử thông thạo chuyện này đi làm, bọn họ chỉ cần báo cáo kết quả là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận