Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 551. Thương Lãng Linh Thủy(3)

Chương 551. Thương Lãng Linh Thủy(3)
Bởi vì nơi đây gần với Kim Tinh chi mạch, rất nhiều tu sĩ từng tiến vào trong đó săn giết yêu thú để kiếm tài nguyên, lấy được vật liệu yêu thú là nhiều nhất, giá cả so với những nơi khác ở Sở quốc cũng tiện nghi hơn một, hai phần.
Đối với tu sĩ mà nói, yêu thú cũng là một bảo vật.
Nanh vuốt da lân có thể dùng để luyện chế pháp khí, thịt có thể chế biến thành Linh thực, máu cũng có thể chế thành phù mặc, nội đan có thể dùng luyện chế đan dược, tóm lại đều có tác dụng rất đa dạng.
Chẳng những Linh thảo Linh dược mới có thể luyện đan, nội đan yêu thú, Yêu Đan, máu cũng có thể dùng cho luyện đan, chỉ là trình tự dùng hơi có chút khác biệt.
Nhưng Lưu Ngọc có ưu thế về Tiên Phủ, dĩ nhiên sẽ không dùng nội đan yêu thú để luyện đan.
Thời gian dần trôi qua, hội trao đổi cũng tiến hành đâu vào đấy, bất tri bất giác cũng tiến tới hồi cuối.
"Được rồi, lần này bần đạo khởi xướng hội trao đổi, đến tận bây giờ coi như là kết thúc, đa tạ các vị đạo hữu đã tới cổ động."
"Lần sau gặp lại, các vị đạo hữu, con đường tu luyện hanh thông!"
Khuôn mặt Thanh Tùng lão đạo hiền lành, cười chắp tay với bốn hướng, tuyên bố hội trao đổi lần này kết thúc.
"Không dám không dám, chúng ta còn phải đa tạ Thanh Tùng đạo hữu khởi xướng hội trao đổi này, nếu không muốn vật cần thiết vào tay, nói không chừng còn phải tốn khá nhiều sức lực nữa."
Thanh Tùng lão đạo vừa nói xong, lập tức có tu sĩ khách khí nói, dường như lão đạo này có chút uy vọng và thanh danh trong nhóm tu sĩ này.
Trò chuyện thêm vài câu, tu sĩ tham gia hội trao đổi bắt đầu rời đi.
Lưu Ngọc, nam tử hắc bào cũng xen lẫn trong nhóm tu sĩ rời đi, ra khỏi Phong Vũ Lâu, tự mình rời khỏi theo những phương hướng khác nhau.
Ra khỏi Phong Vũ Lâu, Lưu Ngọc đi một vòng lớn ở quanh phường thị Kim Tinh, xem qua một chút thứ mới lạ, chỉ là không có phung phí Linh Thạch để mua.
Đợi tới khi trời ngả về tây, sắc trời dần u ám, lại đi tới Phong Vũ Lâu một lần nữa.
"Hy vọng Thanh Tùng lão đạo này thật sự có Linh vật khử độc, cho dù giá cao một chút cũng không phải không tiếp nhận được."
"Nhưng nếu lão đạo này cho rằng lão nắm được mình, đưa ra chút điều kiện hà khắc thì lão đã sai rồi."
Từng bước một đi lên trên cầu thang, vẻ mặt Lưu Ngọc bình tĩnh, trong đầu lóe lên ý nghĩ này.
Chỉ cần nhìn thấy Linh vật mình cần, vậy sẽ dùng tất cả biện pháp để đoạt nó tới tay, hắn không có thói quen đi tay không về.
Có thể hòa bình đổi lấy thì không gì tốt hơn, nếu không thể...
Lại leo lên lầu hai Phong Vũ Lâu lần nữa, lúc này bên trong chỉ còn lại một cái bàn, bày ở vị trí chính giữa, khiến người ta cảm thấy tổng thể khá trống trải.
Thanh Tùng lão đạo ngồi ở vị trí chính giữa, đang uống Linh tửu và cầm một nửa đạo kinh lật xem, thần thái thảnh thơi vô cùng đắc ý.
"Hồng đạo hữu đã tới, mau mau ngồi đi."
Dường như nhận ra Lưu Ngọc đã đến, Thanh Tùng lão đạo buông đạo kinh xuống rồi đứng dậy, vừa chắp tay vừa cười nói.
"Thanh Tùng đạo hữu không cần phải khách khí."
Không ai đưa tay không đánh mặt người cười, người ta đã khách khí như thế, Lưu Ngọc cũng không thể bày ra gương mặt lạnh lùng, sau khi khách sáo một câu thì tìm cái ghế ngồi xuống.
"Hồng mỗ xin đi thẳng vào vấn đề, còn xin đạo hữu đừng trách."
"Lúc nãy Thanh Tùng đạo hữu truyền âm gọi Hồng mỗ tới đây nói chuyện, là thật sự có tin tức của Linh vật khử độc ư?"
Lưu Ngọc ngồi không lâu, lập tức trực tiếp hỏi.
Đây là vấn đề mấu chốt nhất, dù có Linh vật khử độc hay tin tức về nó thì mới có thể nói tiếp, nếu không hắn sẽ xoay người rời đi ngay, lười chơi liều với kẻ này.
"Ha ha, Hồng đạo hữu thật sự là người thẳng tính, chỉ là đạo hữu đã nói như vậy, bần đạo cũng không dám giấu diếm."
"Không biết Hồng đạo hữu có từng nghe qua Thương Lãng Thánh thủy chưa?"
Thanh Tùng lão đạo cười ha ha một tiếng, dường như không để thái độ vô lễ của Lưu Ngọc trong lòng, sau khi cười ha hả thì nghiêm mặt nói.
"Là Thương Lãng Thánh thủy trong truyền thuyết trung cổ ư?"
Ánh mắt Lưu Ngọc lóe lên, hỏi.
"Đúng vậy."
Thanh Tùng lão đạo khẳng định nói.
Vẻ mặt Lưu Ngọc biến đổi, sau đó sắc mặt trầm xuống.
Đời này từng có thơ viết: "Thương Lãng chi thủy thanh hề, khả dĩ trạc ngô anh. Thương Lãng chi thủy trọc hề, khả dĩ trạc ngô túc."
Bên trong thần thoại truyền thuyết, có một dòng sông trong vắt, bởi vì không biết từ tiên giới lưu lạc tới trần gian hay gì, sông này chính là sông Thương Lãng, nước trong trong sông chính là Thương Lãng Thánh thủy.
Truyền thuyết này nói nước này trong sạch, tinh khiết, có thể tẩy rửa tất cả ô uế và tạp chất ở thế gian. Ngay cả Nguyên Thần và tinh thần dơ bẩn cũng có thể tẩy rửa không còn một mảnh, khiến cơ thể tu sĩ, Nguyên Thần, tinh thần đều đạt tới trạng thái hoàn mỹ nhất.
Tương truyền trong nhiều năm ở trung cổ, có một tu sĩ họ Diệp dưới cơ duyên thích hợp đã đi vào sông Thương Lãng, ở đó ngâm một đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận