Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 944. Linh sơn Vân Tiêu

Chương 944. Linh sơn Vân Tiêu
Nếu như công khai ra một ít thực lực cũng không phải không thể nhanh hơn, nhưng không cần thiết.
Con bài chưa lật chỉ khi chưa đánh ra mới có sức uy hiếp mạnh nhất.
Hơn nữa thực lực tăng lên mạnh mẽ của mình cũng căn bản không thể nào giải thích, có khi lại gây ra một hồi đại họa cũng nên.
Thế nên Lưu Ngọc lựa chọn giấu diếm, vận dụng "Ẩn Linh thuật" thu liễm tu vi tới Trúc Cơ trung kỳ.
Trong Tu Tiên Giới người tài ba dị sĩ nhiều vô số kể, "cao nhân tiền bối" núi này còn cao hơn núi kia, trước khi chưa leo tới đỉnh phong, vẫn nên hạ thấp mình một chút cho thỏa đáng.
"Vụt!"
Dưới sự điều khiển của Lưu Ngọc, Quy Nguyên chu phát ra tiếng xé gió vang dội.
Chỉ chốc lát đã bay qua Tiên Khuyết thành.
Sau một canh giờ, Thiên Vương sơn trụi lủi dã tiến vào tầm nhìn, sau đó lại cấp tốc đi xa.
Lúc thế này, lúc thế kia.
Mấy tháng trước, vùng đất Tiên Khuyết thành và Thiên Vương sơn vẫn tính là tiền tuyến.
Nhưng cho tới bây giờ, tiền tuyến đã đẩy mạnh đến nơi cách sơn môn Bạch Vân Quan không xa, ở đây chỉ có thể coi là hậu phương.
Trên boong thuyền Quy Nguyên chu, Lưu Ngọc đứng chắp tay.
Bên dưới là Giang Thu Thủy và Lãnh Nguyệt Tâm đứng đấy, ngoài hai đồng môn này ra thì còn có hai mươi tu sĩ Trúc Cơ.
Trải qua một tháng chinh chiến như gió thu quét lá, thực lực của đội ngũ càng lớn mạnh thêm một bậc, tu sĩ Trúc Cơ đạt đến hai mươi ba người, tu sĩ Luyện Khí thì có hơn tám trăm lận.
Chỉ cần Lưu Ngọc muốn thì có thể kéo thêm càng nhiều "tráng đinh" hơn.
Chẳng qua bởi vì lo lắng nào đó, nên hắn không có làm như vậy.
Ngộ nhỡ cao tầng tông môn nhìn thực lực đội ngũ của mình không tệ, sắp xếp cho một số nhiệm vụ nguy hiểm, đây chẳng phải là khóc không ra nước mắt sao?
Bạch Vân Quan cho dù nghèo túng cũng là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, thu thập một số tu sĩ Trúc Cơ, đây còn không phải là vô cùng đơn giản à?
Lưu Ngọc cũng không muốn trở thành người trung thành đấu tranh anh dũng, biến thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Bạch Vân Quan.
Phải biết pháp bảo vô tình, phải vĩnh viễn có sự kính nể trong lòng đối với lực lượng.
Cơ hội lập công cứ giao cho những đồng môn khác, nếu có thể phất cờ hò reo ăn no biếng làm ở mặt sau, đó vẫn là tốt nhất.
Đương nhiên, loại suy nghĩ "tiêu cực" này chỉ có thể thầm nghĩ thôi.
Tuyệt đối không thể truyền đi, bị tông môn biết được, ắt sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Thế nên Lưu Ngọc không có nói với bất kỳ tu sĩ nào, kể cả Giang Thu Thủy cũng không ngoại lệ.
Bay qua Thiên Vương sơn, lại phi hành khoảng chừng hơn ba canh giờ, một Linh sơn xông thẳng lên trời chậm rãi tiến vào tầm mắt.
Cho dù cách xa hơn hai trăm dặm, vẫn có thể cảm giác được khí thế bàng bạc của ngọn Linh sơn này.
Nó chính là một cây định hải thần châm đâm vào mây trời, ngạo nghễ đứng thẳng giữa đất trời, muốn quấy phong vân trong trời đất, đặt ra vận mệnh của Bạch Vân Quan mấy nghìn năm qua.
Đây chính là "Vân Tiêu sơn" của Bạch Vân Quan, phẩm giai cao tới tứ giai trung phẩm, cách thượng phẩm chỉ có một bước ngắn.
Căn cứ tài liệu ghi chép, Linh sơn này cao chừng ba ngàn ba trăm ba mươi trượng, cho dù phóng mắt khắp Cửu Quốc Minh, Thiên Nam cũng là Linh sơn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cũng chỉ có tông môn đẳng cấp lớn tương tự, Linh sơn trung tâm của nó mới có thể đánh đồng được.
Chẳng qua Linh sơn cố nhiên hùng vĩ, nhưng tình cảnh của Bạch Vân Quan lại không tốt lắm.
Bên ngoài cách "Vân Tiêu sơn" một trăm tám mươi dặm, ba mặt đều có một doanh trại lớn kéo dài hơn mười dặm, tầng tầng bao vây tòa Linh sơn này.
Ba doanh trại lớn mơ hồ hiện ra thế tam tài, phong tỏa tất cả đường lui và sinh cơ.
Lều trại kéo dài không dứt, tu sĩ đông nghìn nghịt, đếm sơ qua một lượt sợ là có hơn cả trăm ngàn người.
Dựa theo ký hiệu của tông môn trên cờ, Lưu Ngọc rất dễ dàng tìm được doanh trại của tông môn, khống chế Quy Nguyên chu rơi xuống bên ngoài doanh trại.
"Thanh Dương sư đệ, hôm nay là ngày cuối cùng, cuối cùng ngươi cũng chạy đến rồi."
Chu Trác Phong hơi chắp tay, cười chào hỏi.
"Thực lực không bằng người, không thể tránh được."
"Từ sau khi nhận được mệnh lệnh của tông môn, Lưu mỗ nhanh đi chậm đuổi dốc hết toàn lực, mới rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ vào hôm qua."
"Xong ta thoáng nghỉ dưỡng sức một đêm, rồi lập tức đi đến báo cáo."
Lưu Ngọc ôm quyền chắp tay, mỉm cười khách sáo với đối phương.
Trong khi nói chuyện, hắn đã lấy ra lệnh bài của tông môn đưa tới, giao cho đối phương kiểm tra thực hư.
Tuy đã đầy đủ quen thuộc, nhưng lúc này là thời kỳ vô cùng đặc biệt, một ít quy trình vẫn không thể thiếu được.
"Sự tích của Thanh Dương sư đệ ta cũng nghe nói một ít, sư đệ vì tông môn chinh chiến bên ngoài, hai năm qua đúng là không dễ dàng."
"Sư đệ khổ cực rồi."
Chu Trác Phong kiểm tra thực hư không có sai làm gì rồi trả lệnh bài lại, mở miệng cười, khẳng định công lao của Lưu Ngọc.
Thấy Lưu Ngọc mới vượt qua năm mươi tuổi đã có được thành tựu hiện tại, nghe nói còn là một Luyện Đan Sư nhị giai, hắn ta cũng sinh lòng muốn kết bạn.
Tu tiên không chỉ là bế quan tu luyện và đánh đánh giết giết, vẫn còn cần đạo lí đối nhân xử thế nữa.
"Nào có nào có."
"Tông môn bồi dưỡng ta đến nay, vì tông môn làm việc, Lưu mỗ chẳng qua là làm hết bản phận mà thôi."
"Kể công như vậy, là bất kể thế nào ta cũng không không dám nhận."
"Nhưng mà Chu sư huynh, tu vi thâm hậu đức cao vọng trọng, càng khó được hơn là lòng son dạ sắt đối với tông môn."
"Quả là mẫu mực của bọn ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận