Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1139. Quả quyết xuất kích (2)



Chương 1139. Quả quyết xuất kích (2)




Người này thay đổi thái độ phòng thủ lúc trước, cho dù thương thế của gã có tăng thêm, gã cũng muốn phát huy toàn bộ thực lực.
"Khà khà khà...."
Cảm nhận được sự chuyển biến của Đường Thiên Bảo, Chu Tử Văn không hề có một nửa điểm ngoài ý muốn, trong miệng gã phát ra tiếng cười quái dị, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
Sinh sống cùng nhau nhiều năm như vậy, gã hiểu rất rõ đối phương.
Chu Tử Văn chính là muốn đối phương xuất ra toàn lực, sau đó gã sẽ đường đường chính chính chiến thắng đối phương, chứng minh với Thạch trưởng lão, gã mới là lựa chọn chính xác nhất.
Ý niệm của gã, mới là chính xác nhất!
Sau khi xuất ra toàn lực, người này giống như là biến thành người khác, huyết khí màu đỏ quanh thân dần quanh quẩn, gương mặt nhìn qua tái nhợt âm trầm.
"Ầm ầm ầm ầm."
Kiếm quang lạnh thấu xương, đao khí quyết tuyệt.
Chu Tử Văn thao túng thanh Linh khí tiểu đao màu đen, không ngừng chém ra từng đạo đao khí, triệt tiêu từng đạo kiếm quang, phát ra những trận nổ vang dữ dội như sấm sét.
Sau đó, tiết trượng màu đen lơ lửng, Linh quang của tinh thạch huyết hồng bên trên càng ngày càng thịnh!
Từng luồng huyết khí màu đỏ sậm nhanh chóng ngưng tụ thành từng con từng con dơi màu máu, đến sơ sơ đã có hơn ngàn con, lít nha lít nhít đánh về phía Đường Thiên Bảo.
Từ xa nhìn lại, chúng tựa như một đám mây màu máu, tản ra khí tức không rõ!
Mỗi con dơi màu máu đều có con ngươi màu đỏ đen, lấp lánh những màu sắc quỷ dị.
Tựa hồ như trong con ngươi mỗi một con dơi đều có một oan hồn bị trói buộc, dằn vặt mãi không siêu thoát, và chúng đang phát ra sự oán giận và nụ cười giả tạo không cam lòng, muốn kéo những sinh linh còn sống xuống nước!
Đối với thế tiến công ở trình độ này, Đường Thiên Bảo không lùi nửa bước, hắn ta không để ý tới màu đỏ đang dần lan rộng trên ý phục, liên tục tranh tài với đối phương.
Kiếm khí múa theo động tác của hắn ta, một vầng "trăng tròn" trắng nõn chừng hai thước từ từ mọc lên.
Nhìn kỹ lại, vầng "trăng tròn" mỹ lệ này đúng là được tạo thành từ vô số kiếm quang trắng tinh.
Nhìn qua lộng lẫy tựa như thắng cảnh thế gian, nhưng thật ra mỗi một đạo kiếm quang đều có thể đoạt tính mạng người!
"Rầm."
"Vù vù."
Vòng va chạm thứ nhất qua đi, vầng "trăng tròn" nở rộ mấy trăm đạo kiếm quang, đan vào đám mây màu máu vừa dày vừa nặng, tuy hai mà một.
Kiếm khí bắn ra, dơi máu giương cánh.
Sau mấy hơi thở, kiếm khí bị tiêu hao gần như không còn, đám dơi màu máu cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Thi thể đám dơi máu rơi xuống đất trống rất sống động, chúng nhanh chóng hóa thành từng sợi Linh khí rồi biến mất, chỉ lưu lại một chút vết máu tại chỗ, cũng chẳng biết là thật hay giả.
Sau một kích này, Chu Tử Văn hơi chiếm thế thượng phong!
Nếu không phải nơi đây nồng đậm Linh khí thuộc tính Hỏa, có hạn chế nhất định với sự phát huy thực lực của gã, thì nói không chừng gã còn có thể thu được càng nhiều thắng lợi.
Mà Đường Thiên Bảo, công pháp của hắn ta chính là thuộc tính Hỏa.
Tuy nhất thời rơi vào thế hạ phong, nhưng hắn ta càng đánh càng hăng, dần dần có xu thế xoay chuyển cục diện.
"Có điều nhìn tổng thể mà nói, thực lực của hai người không khác biệt lắm, một hồi nữa cũng chưa chắc phân được thắng bại, thực lực đều đang không ngừng bị tiêu hao."
Lưu Ngọc nhìn qua, trong lòng đưa ra bình luận.
Về phần nam tu Vô Mi, hắn đoán có lẽ là gã đang cân nhắc đến việc tiêu hao thực lực của tu sĩ Thiên Nhất Tông, cho nên vẫn đang đánh rất "sôi động" với tên giáo chúng Trúc Cơ hậu kỳ kia.
Chỉ là rõ ràng gã đang chiếm thế thượng phong, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng tên đó.
"Thiên Ma Tông và Thiên Nhất Tông là kẻ thù cũ của nhau, có còn chỗ để thao túng không?"
Thu toàn bộ tình hình vào trong mắt, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Bên trong trận đấu pháp ngươi chết ta sống, thực lực của hết thảy tu sĩ đều nhanh chóng bị tiêu hao, hướng phát triển đang dần theo dự đoán của hắn.
Chỉ cần tiếp tục duy trì một khoảng thời gian nữa, lại bất ngờ ra tay tiêu diệt hai người, vậy thì hắn không còn gì cần lo lắng nữa!
"Keng keng keng."
Lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi giữa các cuộc công kích của Nhậm Hồng Nhan, Lưu Ngọc khó khăn tiến lên mấy bước, nhưng lại bị đao binh ngưng thực tứ phương vây lại, đánh lui ra một khoảng cách xa hơn.
Trong lúc nhất thời, trông có vẻ hắn đang rất chật vật.
Loại hình ảnh này dường như có thể bị đánh tan bất cứ lúc nào, đương nhiên đây là do Lưu Ngọc cố ý tạo ra, là vì hắn muốn làm giảm cảnh giác trong lòng của Nhậm Hồng Nhan.
Để cho bản thân hắn có thời gian ngụy trang dài hơn, nhưng mà đây cũng chỉ là đang cố gắng kéo dài mà thôi.
Bên này chốc lát, bên kia chốc lát.
Khi thời cơ thật sự đến rồi, Lưu Ngọc sẽ đột ngột đánh ra đòn phủ đầu, tranh thủ chém giết Nhậm Hồng Nhan, mà nam tu Vô Mi cũng là một trong những người trong đó.
Kể từ đó, tu sĩ còn lại cũng sẽ giảm tính uy hiếp với hắn, đến lúc đó thì hắn có thể thong dong mà ứng phó như thường.
Về phần Đường Thiên Bảo và Chu Tử Văn, lúc này bọn họ đang đánh tới khí thế hừng hực, hai người có thể nói là kết thành một mối thù khó hiểu, chẳng lẽ còn có thể lập tức buông xuống thành kiến hay sao?
Nếu đã xuất hiện tử thương, song phương lại đang ở trạng thái giao chiến kịch liệt, cho dù phát giác được hắn đang uy hiếp, thì bọn họ cũng không thể nào nhanh chóng hòa giải rồi đối phó hắn được.
Lợi dụng cừu hận từ hai bên, so sánh với lúc ban đầu, sức uy hiếp của hai bên đối với Lưu Ngọc đã giảm đi rất nhiều.
Chỉ cần hành động thỏa đáng, đánh bại từng người một không phải là không có khả năng.

"Keng keng keng."
Ngón tay thon dài trắng nõn của Nhậm Hồng Nhan liên tục gãy dây đàn nhỏ dài trên cổ cầm màu đỏ thẫm theo quy luật, khảy ra một bản nhạc sát khí trùng trùng.
Pháp khí với nhiều loại hình dáng nhanh chóng được ngưng tụ lại, tạo thành trận hình cực kỳ tinh diệu, phát huy hiệu quả một cộng một lớn hơn hai.
Tất cả pháp khí ảo ảnh đều lấp lánh Linh quang màu đỏ, bên trong môi trường biển lửa ở tầng ba của bí cảnh uy năng càng thêm hai phần. Hết chương 1139.



Bạn cần đăng nhập để bình luận