Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1146. Thời khắc thu hoạch



Chương 1146. Thời khắc thu hoạch




Cho nên tới một khoảng cách phía trước một chút, sau khi phá hủy chừng mười mấy ảnh ảo của pháp khí thì cuối cùng pháp thuật của Hắc cầu đã tán loạn.
Không nói thêm gì, tiếp tục kích thích dây đàn, sắc mặt Nhậm Hồng Nhan cực kỳ khó coi.
Tu sĩ Thiên Ma Tông vi phạm ước định, nàng ta đã sớm đoán trước được, dù sao đối phương cũng không có khả năng ngồi nhìn mình dần rơi vào tình cảnh bất lợi.
Nhưng hai tên sư đệ đồng môn liên tiếp chết đi, lại không nghĩ tới điều này.
Việc này khiến Nhậm Hồng Nhan cực kỳ bị động, nhưng sự việc đã đến nước này, đã không còn cách nào khác nữa.
Cho dù chỉ trích cũng không thay đổi được sự thật, chỉ có thể ứng đối nguy cơ trước mắt trước đã, rồi lại suy nghĩ cách phá vỡ kết cục kia.
"Đều do tên tu sĩ vừa nhìn qua trông chẳng có gì đặc biệt này!"
Nhậm Hồng Nhan nghiến chặt hàm răng, cũng không thể duy trì nổi sự bình tĩnh nữa, hung hăng nhìn về phía Lưu Ngọc.
Đến lúc này, nàng ta làm gì không biết đối phương đang cố ý giấu dốt chứ?
Đối phương chắc chắn không thể nào là tu sĩ bình thường!
Sau khi nam tu Vô Mi ra tay, Nhậm Hồng Nhan lập tức đặt hết toàn bộ tinh lực ở trên người, bên này áp lực của Lưu Ngọc cũng giảm đi rất nhiều.
"Leng keng."
Lưu Ngọc huy động Ám Nguyệt kiếm, dây dưa cùng hư ảnh được ngưng tụ của hai món pháp khí cũng tương đối nhẹ nhàng, áp lực trên người đã giảm mạnh.
Lúc này, hắn mới thu hồi phù lục.
Mỗi một tấm phù lục nhị giai đều có giá trị mấy trăm khối Linh Thạch, có thể tiết kiệm một chút thì nên tiết kiệm.
Huống chi sau khi nam tu Vô Mi nhúng tay vào, tinh lực của Nhậm Hồng Nhan chủ yếu đã không ở bên này nữa, chỉ khống chế tượng trưng hư ảnh của hai món pháp khí để dây dưa mà thôi.
Dựa vào thực lực của bản thân, Lưu Ngọc đã đủ ứng phó.
Thậm chí vì để Nhậm Hồng Nhan càng chuyên tâm đối kháng với tu sĩ Vô Mi, hắn còn âm thầm thu hồi vài phần thực lực, có cơ hội bức ép người kia nhưng vẫn lựa chọn dừng lại không tiến lên.
Năm người chia thành hai chỗ chiến đoàn, sau khoảng chừng hai mươi nhịp thở qua đi.
"Leng keng."
Lưu Ngọc huy động Ám Nguyệt kiếm đánh lui hư ảnh của hai món pháp khí, sau đó hắn càng thong dong thêm.
Khi hắn và tu sĩ Vô Mi liên thủ, Nhậm Hồng Nhan đã rơi vào thế hạ phong, khi bên này của hắn vẫn công kích thì bên kia chỉ có thể phòng thủ.
Tiếp tục như vậy nữa, việc thất bại chỉ còn là vấn đề thời gian.
Chẳng qua công kích liên tiếp ập đến, nam tu Vô Mi đã tiêu hao khá nhiều tinh lực, đặc biệt là hoàn cảnh Sinh Hồn không thích ứng được loại Linh khí thuộc tính Hỏa nồng đậm này, thực lực cũng đã suy giảm thật nhiều.
Đả thương địch một ngàn, tự hại mình tám trăm.
Mặc dù có thể thu được Linh khí Hắc Kỳ để bồi dưỡng, nhưng tiêu hao vẫn không nhỏ, nam vu Vô Mi vẫn tương đối đau lòng.
Lúc này, gã đã phục hồi lại, chú ý thấy hành vi cố ý hạ thủ của Lưu Ngọc.
"Đạo hữu đừng quên, nàng ta là kẻ địch của cả ta và ngươi, vẫn nên tốc chiến tốc thắng thì tốt hơn."
"Thiên Nhất Tông có ba người đã chết trong tay đạo hữu, nếu nàng ta thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này, chắc chắn sẽ không buông tha đạo hữu."
"Tại hạ khuyên nhủ một câu, đạo hữu vẫn nên làm theo ước định thì hơn."
Nam tu Vô Mi đương nhiên không nguyện ý nhìn thấy Lưu Ngọc giữ lại thực lực của mình, mà ở các phương diện khác thì mình lại bị tiêu hao quá nhiều, nên lúc này mới âm trầm truyền âm nói.
Trong lời nói của người này tỏ rõ sự lợi hại, ngầm chứa ý uy hiếp, đe dọa.
"Lời nói của Thiên Ma Tông đạo hữu rất đúng."
"Hồng mỗ hiểu rõ."
Nhận được truyền âm, khóe miệng Lưu Ngọc hơi nhếch lên lộ ra ý cười, lúc này mới trả lời đồng ý.
Chẳng qua thực lực mà hắn vận dụng lại không gia tăng lên chút nào.
Lúc trước như thế, sau này vẫn vậy, dù thế nào cũng không nhìn ra dáng vẻ là xuất toàn bộ thực lực.
Về phần phù lục, ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy.
"Ghê tởm!"
Thấy lời nói và hành động của người kia vô sỉ như thế, nam tu Vô Mi thầm mắng chửi trong lòng, trong mắt lóe lên tia sáng bạo ngược.
Hành vi của Lưu Ngọc khiến gã tức giận không thôi, dù mình đã từng làm chuyện giống vậy, nhưng trước mắt cũng hết cách rồi.
Cũng không thể quay đầu đối phó với “Đồng đội” chứ?
Cho dù Nhậm Hồng Nhan đồng ý, gã cũng không yên lòng.
"Đợi giải quyết xong tiện nhân Thiên Nhất Tông, mình nhất định sẽ phải cho tên vô sỉ kia đẹp mặt."
"Thu thập được Hắc Hồn phiên rồi “chăm sóc” hắn thật tốt, để người này biết một chút tư vị của rút hồn luyện phách!"
Ý thức được uy hiếp lợi dụng cũng vô dụng, nam tu Vô Mi không cần nhiều lời nữa, hạ quyết tâm phải cho Lưu Ngọc trả giá đắt.
Sau đó gã dùng thêm sức, tiếp tục điều khiển Sinh Hồn phóng thích pháp thuật, vẫn như trước nhằm giải quyết Nhậm Hồng Nhan, sau đó mới quay đầu đối phó Lưu Ngọc.
"Ầm ầm ầm" Trong lúc giao thủ kịch liệt, thời gian dường như vô cùng chậm chạp, nửa khắc chậm rãi trôi qua.
Cho dù đã xem xét về thực lực đã tiêu hao, Lưu Ngọc cố ý để lại một ít, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được một phần tinh lực của Nhậm Hồng Nhan.
Thời gian khoảng nửa khắc đồng hồ trôi qua, tình huống của nàng ta càng ngày càng bất lợi.
Mà lúc này, uy thế bao phủ toàn bộ bình đài đã biến mất không thấy gì nữa. Hết chương 1146.



Bạn cần đăng nhập để bình luận