Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1283. Lại qua thêm mười lăm năm(3)



Chương 1283. Lại qua thêm mười lăm năm(3)




Mặc dù có thể nghỉ ngơi một ngày, là một sự việc đáng để vui vẻ, nhưng vì sao hắn ta vẫn cảm thấy mình đã mất đi thứ gì đó quan trọng hơn thế cơ chứ?
Vì sao hắn ta không thể vui vẻ lên nổi?
Một vài tu sĩ kia mơ hồ cảm thấy không đúng ở chỗ nào đó, kiểm tra bản thân một lần nhưng không hề phát hiện điều gì, chỉ có thể ném sang một bên.
Tất cả tu sĩ đều không để ý tới một điểm là, thì ra trong lúc vô tình, vậy mà bọn họ đều không hề có ý nghĩ trốn thoát đi nữa.
Hình như làm một tử sĩ cũng không có gì không tốt?
Về phần lý do, bọn họ sẽ tự tìm cho mình một cái cớ, để có thể dễ dàng chấp nhận sự thật.
...
"Không tệ."
"Quả nhiên bí thuật trong ‘Tôn Thần diệu pháp’, không khiến ta thất vọng."
Trên đỉnh núi, sau khi Lưu Ngọc quan sát mấy canh giờ, thì khe khẽ gật đầu.
Hắn cảm thấy cực kỳ hài lòng đối với hiệu quả của "Lưu Ly Hoặc Tâm thuật", rốt cuộc trong lòng không còn lo nghĩ gì nữa.
Chỉ mới thi triển vẻn vẹn một lần mà đã có hiệu quả nhanh chóng rõ ràng, khiến các tử sĩ bị chọn chấp nhận hiện trạng, chấp nhận thân phận "Chủ nhân" của mình.
Mặc dù bây giờ bảo bọn họ chết vì mình thì có thể còn hơi khó khăn, nhưng chỉ cần thử thêm mấy lần nữa, thì đã gần được vậy rồi.
Chỉ cần thi triển thêm hai lần, dấu khắc trong tư tưởng sẽ thâm căn cố đế, cuối cùng có thể khiến các tử sĩ không còn xuất hiện suy nghĩ phản kháng nữa.
Cho dù tương lai bọn họ có tấn thăng Trúc Cơ kỳ, dấu ấn này vẫn sẽ không trở nên mờ đi.
Dù sao thì cảnh giới giữa hai bên có chênh lệch đủ lớn, với lại là hắn đã gieo xuống vào lúc Luyện Khí kỳ, đã sinh ra ảnh hưởng không thể xoay chuyển được nữa.
Một khi thi triển "Lưu Ly Hoặc Tâm thuật", cho dù Lưu Ngọc chủ động giải trừ bí thuật, trạng thái tinh thần của mục tiêu chịu ảnh hưởng cũng khó có thể trở lại như lúc ban đầu.
Khả năng lớn hơn là trực tiếp rơi vào điên cuồng.
Một khi ảnh hưởng từ bí thuật có hiệu lực, thì khó có thể xoay chuyển!
"Như thế, phối hợp sử dụng Nguyên Thần cấm chế, có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất."
"Cho dù lúc thi hành nhiệm vụ mà bị bắt được, thì vẫn có thể chủ động phát động Nguyên Thần cấm chế, bảo đảm không tiết lộ thông tin."
Lưu Ngọc đứng yên rất lâu, ánh mắt sâu thẳm, cứ như nhìn xuyên qua tất cả chướng ngại cách trở, thu hết tất cả vào tầm mắt.
Thần thức mạnh mẽ đạt tới phạm vi bảy mươi lăm, có thể so sánh với Kim Đan trung kỳ, đã sớm bao phủ cả tòa Linh sơn.
Hắn vẫn có phần thoả mãn đối với kiệt tác của mình.
"Cứ như thế, thời gian không bao lâu nữa là có thể có một đội ngũ tu sĩ hoàn toàn trung thành với mình."
"Với lại đến lúc đó, còn không cần giao ra bất cứ thù lao gì nữa."
Hắn nghĩ như vậy, hơi vận chuyển pháp lực dưới đan điền, Lưu Ngọc đã hóa thành một tia độn quang màu xanh rồi đi xa.
Mặc dù đối với cảnh giới Kim Đan như hắn mà nói, tu sĩ Trúc Cơ vẫn quá mức nhỏ yếu, chẳng qua chung quy hắn chỉ có một người, nếu như sự việc quá nhiều là hắn vẫn sẽ thiếu phương pháp phân thân.
Một vài sự việc không khó khăn lắm thì hoàn toàn có thể giao cho thuộc hạ làm lấy.
Mà có một vài nhiệm vụ cần đấu pháp, rõ ràng Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên đều không thích hợp, hai nàng không am hiểu về đấu pháp, thực lực cũng không xuất chúng trong các tu sĩ cùng cấp bậc.
Lúc này, tác dụng của tử sĩ sẽ được thể hiện ra, có thể tiết kiệm phần lớn thời gian cho Lưu Ngọc.
Cùng lúc có hai tầng bảo hiểm, cơ bản là đủ yên tâm, cho dù nhiệm vụ thất bại, bọn chúng cũng không tiết lộ tin tức của mình ra.
...
Tu tiên không tính năm tháng, nháy mắt đã qua mười lăm năm.
Trong mười lăm năm, yêu thú bạo động càng ngày càng thường xuyên, Thất Quốc Minh đã xác định lần này chính là một đợt thủy triều yêu thú lớn khó gặp suốt mấy ngàn năm qua.
Vì thế, cả Thất Quốc Minh đã bắt đầu điều động nhân viên, đồng thời tích cực liên hệ với hai đạo chính ma, yêu cầu lập tức xuất binh tiếp viện.
Dù sao thì cũng đều là nhân tộc, trong một đợt thủy triều yêu thú mấy ngàn năm cũng khó gặp, đừng có ai dám nghĩ đến việc không quan tâm đến.
Môi hở răng lạnh!
Đối mặt với một đợt thủy triều yêu thú lớn mấy ngàn năm khó gặp, cho dù là Nguyên Dương tông, Sở quốc, hay Thất Quốc Minh, thì sức mạnh vẫn có vẻ khá yếu ớt.
Chỉ dựa vào một tông một nước thì hoàn toàn không thể ngăn cản hết.
Chỉ khi tập hợp đủ sức mạnh của cả Thiên Nam mới có khả năng chống lại, nhưng cũng chỉ là khả năng.
Dù sao, dãy núi vắt ngang đã ngăn cách liên hệ giữa đại lục và Thiên Nam, ai mà biết được bên trong đó có bao nhiêu tộc đàn yêu thú lợi hại?
Mà một lần ngăn cách đã dài đến hai ba mươi vạn năm, từ cận cổ, mãi cho đến tận bây giờ!
Tuy trong quãng thời gian đó vẫn có liên hệ đứt quãng, nhưng việc thành lập lối đi thực sự vẫn còn cách xa vạn dặm!
Từ khi hoàn toàn không còn liên hệ nữa, tính tổng thể cả Thiên Nam mà nói, thì thực ra vẫn luôn ở trong trạng thái thu nhỏ.
Mặc dù Lưu Ngọc nói với bên ngoài là bế quan, các loại nhiệm vụ nào có thể từ chối thì từ chối, nhưng các loại thông tin về thủy triều yêu thú vẫn liên tục rơi vào trong tay hắn không ngừng thông qua đủ loại con đường.
Từ khi thông tin thủy triều yêu thú truyền ra, tu tiên giới tại Thiên Nam bàng hoàng, thế cục dần dần có xu thế phát triển theo hướng hỗn loạn.
Trong thế cục cấp bách như vậy, Lưu Ngọc lại càng phải nắm chắc thời gian để tăng thực lực tu vi lên.
"Vù vù."
Theo Linh áp mạnh mẽ, độn quang màu xanh rơi xuống đỉnh núi dưới ánh mặt trời.
Lãnh Nguyệt Tâm chạy đến rất nhanh, sau khi hành lễ thì bẩm báo nói:
"Khởi bẩm sư thúc, trải qua từng vòng sàng chọn, hiện nay đã có bốn mươi người đến Luyện Khí viên mãn, có thể chuẩn bị Trúc Cơ bất cứ lúc nào."
"Về phần nhóm tử sĩ tiếp theo bị đào thải trong vòng trước, cũng đã sắp xếp nơi đến ổn thỏa rồi."
Những tu sĩ Luyện Khí bị gieo "Lưu Ly Hoặc Tâm thuật" và "Nguyên Thần cấm chế" vào trong đầu, cuối cùng cũng có một chút giá trị rồi, cho nên đã được miễn khỏi biện pháp trừng phạt là tử vong, có thể phát huy giá trị còn lại.
Vẫn là một câu nói của ông bà -- sao lại dùng đao mổ trâu giết gà. Hết chương 1283.



Bạn cần đăng nhập để bình luận