Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 934. Trúc Cơ hậu kỳ(3)

Chương 934. Trúc Cơ hậu kỳ(3)
Lưu Ngọc lắc đầu, thu hồi tầm mắt rồi khống chế Dung Hỏa Đao tiếp tục bay về hướng phường thị Vĩnh Thái.
Hắn chỉ cần truyền xuống một câu là có thể tránh cho thảm kịch xảy ra, thế nhưng trong đầu Lưu Ngọc lại không hề có suy nghĩ này.
Bất kỳ thay đổi nào cũng phải kéo theo những đau khổ.
Tu Tiên giới như vậy, thế tục cũng như vậy. Đây là ‘quy luật’ phát triển của vạn vật.
Đây chính là thiên đạo!
Hôm nay hắn có thể ngăn cản một vài chuyện, thế nhưng không có cách nào thay đổi được ‘quy luật’, thế nên chỉ có thể thuận theo ‘nó’.
….
Hơn một canh giờ sau, có tia sáng đỏ như lửa cắt ngang bầu trời.
Không làm kinh động đến bất kỳ tu sĩ nào, hạ xuống phía trước động phủ lớn nhất phường thị Vĩnh Thái. Một bóng người mặc áo bào đen đột nhiên xuất hiện.
Đó chính là Lưu Ngọc!
Hắn nhanh chóng gọi hai thị nữ Oanh Ca và Yến Vũ đến, dặn dò bọn họ mình phải bế quan tu luyện, miễn tất cả khách khứa ghé thăm.
Sau đó Lưu Ngọc lại phát đi hai là bùa truyền âm, thông báo với Giang Thu Thuỷ và Lãnh Tâm Nguyệt chuyện mình bế quan. Dặn dò các nàng nếu có chuyện quan trọng, có thể thương lượng với nhau rồi tự xử lý.
Sau đó hắn lập tức tiến vào phòng luyện công, bắt đầu hành trình bế quan.
Chuyến đi đến Linh Dược viên Càn Xương lần này, Lưu Ngọc đã có cảm ngộ. Trong cõi u minh, hắn cảm thấy thời cơ đột phá Trúc Cơ hậu kỳ của mình đã đến.
Thế nên Lưu Ngọc quyết định thật nhanh: Phải lập tức bắt tay vào đột phá.
Chắc hẳn không bao lâu nữa tông môn sẽ bắt tay với Hợp Hoan môn và Tàn Nguyệt cốc, phát động tổng tấn công lên Bạch Vân Quan.
Kiểu mấy tông môn quyết chiến thế này, Lưu Ngọc đứng trong đó cũng chỉ được coi là ‘con tôm nhỏ’. Hắn chỉ cần xui xẻo một tí thôi là cũng có thể mất mạng như chơi.
Cho nên dù chỉ có thể tăng thêm một chút thực lực thì vẫn nên mau mau tăng lên đi.
Hơn nữa, tu vi và pháp lực của hắn đã được rèn luyện lâu như thế, sẽ không kém đi hay để lại hậu hoạn gì được.
Về phần những Linh thảo mới vơ vét được, Lưu Ngọc cũng không sốt ruột chuyện xử lý.
Có hộp ngọc giữ gìn nên dược lực và sinh cơ sẽ trôi đi cực kỳ chậm, đợi đến khi bế quan xong mới trồng vào Tiên Phủ cũng không muộn.
Phòng luyện công.
Bên trên bồ đoàn.
Lưu Ngọc ngồi xếp bằng trên đó, hai mắt nhắm chặt, trên mặt đều là vẻ yên tĩnh.
Hắn vận chuyển công pháp căn bản của ‘Thanh Dương công’, tự điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, yên lặng chờ đợi đến thời cơ thích hợp nhất.
Bên trong phòng luyện công rộng rãi còn bày rất nhiều Linh Thạch đủ màu sắc, ước chừng phải đến hơn một nghìn viên.
Lấy thuộc tính Hoả Mộc làm chủ, mớ Linh Thạch này được sắp xếp thành một ‘Tụ Linh trận’ siêu xa hoa. Cho dù đem so với Linh khí ở linh mạch tam giai trung phẩm thì cũng không thua kém là mấy.
Phía trước mặt hắn còn có một chiếc bình ngọc màu xanh biếc, sáng lóng lanh.
Bên trong đó chứa ‘Tử Tâm Phá Chướng đan’ mà rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ khác có cầu cũng không được. Một viên đan dược này còn đắt hơn cả một món Linh khí thượng phẩm.
Ngoài ‘Tử Tâm Phá Chướng đan’, Lưu Ngọc còn chuẩn bị rất nhiều loại linh vật. Đối với việc đột phá bình cảnh Trúc Cơ hậu kỳ, những thứ này cũng có hiệu quả không tệ.
Bình cảnh Trúc Cơ hậu kỳ là cửa ải cuối cùng cần vượt qua trước khi trùng kích vào cảnh giới Kim Đan. Hắn nhất định phải dốc toàn lực ứng phó, một lần thành công ngay.
Dù sao thì hai năm nay có thể nói là ‘ăn uống quá no đủ’, trong túi trữ vật của Lưu Ngọc đã có gần tám vạn Linh Thạch, cũng đủ để cho hắn tiêu xài không phải nghĩ.
Bây giờ những linh vật cần chuẩn bị, Lưu Ngọc đã chuẩn bị hết.
Công pháp cơ bản của ‘Thanh Dương công’ được hắn vận chuyển liên tục, hết lần này đến lần khác.
Pháp lực ở dạng lỏng trong kinh mạch đang dùng tốc độ không nhanh không chậm lưu chuyển, chảy xuôi qua kinh mạch mà Thanh Dương công tầng thứ sáu cần đến.
Cuối cùng chúng lại trở về đan điền, xuyên qua ngọn lửa màu xanh, đổ vào trong ‘hồ pháp lực’ xanh biếc.
Lưu Ngọc liên tục vận chuyển mấy đại chu thiên, thế nhưng pháp lực cùng tu vi lại không thể tăng thêm một tơ một hào nào.
"Tụ khí ngưng thần, bão nguyên thủ nhất "
Đối mặt tình huống như vậy nhưng Lưu Ngọc lại không có tí sốt ruột nào, tâm hồ vẫn ở trạng thái không hề dao động như trước.
Hắn vận chuyển công pháp không biết mệt mỏi, một lần rồi lại một lần.
Mặt trời lên mặt trời lặn, bảy ngày bảy đêm cứ như thế trôi qua. Lưu Ngọc vẫn giữ nguyên tư thế khoanh chân ngồi tĩnh tọa, giống như một pho tượng gỗ.
Sau bảy ngày, vào lúc màn đêm buông xuống một lần nữa.
Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được chút pháp lực ‘nhảy nhót tung tăng’. Vào khoảnh khắc này, thời cơ Lưu Ngọc chờ đợi bao lâu cũng đã đến.
“Chính là lúc này!”
Lưu Ngọc vừa nghĩ đến, lập tức khống chế pháp lực trong cơ thể, vận hành theo kinh mạch của Trúc Cơ hậu kỳ “Thanh Dương công tầng thứ sáu”.
Chính thức bắt đầu đột phá cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ!
Pháp lực vốn đang vận hành trôi chảy, sau khi đến kinh mạch mới giống như gia tăng gánh nặng ngàn cân, trở nên vô cùng trì trệ.
Tình huống tương tự như xung kích bình cảnh Luyện Khí hậu kỳ lúc trước.
Lực lượng cản trở vô hình lại lần nữa đến.
Chẳng qua là hiệu quả của Thông Linh khí để cải thiện tư chất, cũng có thể là tu vi pháp lực của Lưu Ngọc viên mãn không tì vết, lần này quá trình trung kích bình cảnh thuận lợi hơn trước kia rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận