Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1243. Lợi ích của trưởng lão(4)



Chương 1243. Lợi ích của trưởng lão(4)




Như vậy thì có thể giảm bớt gánh nặng tu luyện cho bọn họ, không cần phải phân tâm vì mấy chuyện vặt vãnh.
Dựa theo tu vi mà tính thì mỗi tiểu cảnh giới, hạn mức miễn phí từ tông môn sẽ có thay đổi.
Kim Đan sơ kỳ là ba mươi người, trung kỳ là năm mươi người, hậu kỳ là tám mươi người.
So với tán tu Kim Đan hay những Kim Đan trong mấy thế lực nhỏ thì phúc lợi của Kim Đan trong tông môn đã tốt hơn rất nhiều.
Dù không muốn ra ngoài mạo hiểm, chỉ kinh doanh Linh sơn rồi từng bước tu hành thì tài nguyên tu hành cũng đủ thỏa mãn mức độ tối thiểu.
Tất nhiên, đây phải là ‘mầm non ươm từ bé’ của tông môn thì mới có thể hưởng thụ đãi ngộ như thế.
Khách khanh Kim Đan nửa đường mới gia nhập thì đãi ngộ sẽ phải tụt xuống, kém đi mấy lần.
Lưu Ngọc vừa phỏng vấn vừa suy nghĩ, sau canh giờ thì trong lòng đã dần có quyết định.
Ngay sau đó hắn lập tức dùng thần thức truyền âm, nói cho Kỷ Như Yên biết quyết định của mình.
Kỷ Như Yên khẽ gật đầu. Nàng lấy ra một bản danh sách rồi viết vào ba mươi cái tên, sau đó trước mặt mọi người tuyên bố:
"Văn Thải Y, Lý Tư Tư, Phương Ức Sương, Hàn Tâm Liên…"
"Ba mươi đệ tử mới được đọc tên có thể gia nhập Thanh Dương phong, trở thành thị nữ dưới trướng của lão tổ."
"Các người có thể về suy nghĩ kỹ lại một lần. Bây giờ đổi ý còn kịp, nhưng nếu không có ý kiến gì khác thì ba ngày sau tới Thanh Dương phong báo danh."
"Còn một việc nữa, Văn Thải Y sẽ là trưởng thị nữ, phụ trách sắp xếp công việc thường ngày của thị nữ."
Giọng nói bình tĩnh của Kỷ Như Yên truyền đi khắp đại sảnh, lập tức dẫn đến một trận xôn xao.
"Sư tổ, có thể cho đệ tử một cơ hội nữa được không? Chuyện gì đệ tử cũng nguyện ý làm."
"Sư tổ, có thể cân nhắc đến đệ tử một chút được không? Đệ tử nguyện ý."
Có vài người còn chưa nhìn rõ được tình thế, thậm chí còn có cả người quỳ xuống cầu xin.
Lưu Ngọc thấy vậy thì nhíu mày có hơi không thích, thái độ thờ ơ không hề có ý định mềm lòng.
Hắn không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Kỷ Như Yên, muốn xem nàng sẽ xử lý tình huống này như thế nào.
"To gan!"
"Ở trước mặt trưởng lão mà dám làm càn như vậy!"
"Niệm tình có thể thông cảm, tha cho các ngươi một lần. Lập tức rời khỏi Thanh Dương phong, nếu không sẽ nghiêm trị không tha!"
Kỷ Như Yên nghiêm giọng quát lớn, đồng thời cũng thả uy áp Trúc Cơ trung kỳ của mình ra. Linh áp lập tức bao phủ toàn bộ đại sảnh, đặc biệt đè nặng xuống những nữ đệ tử vừa mới thất thố.
Nàng vừa dứt lời, đại sảnh đã trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Phần lớn nữ đệ tử không được tuyển chọn đều giữ được lý trí, thi lễ rồi yên lặng rời khỏi đây.
Về phần những kẻ có tư sắc vượt bậc hay có hành động can đảm mà vẫn không được chọn thì cảm thấy chênh lệch rất lớn nên mới có chút thất thố. Thế nhưng dưới Linh áp cực mạnh, bọn họ cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Các nàng nhìn rõ được hiện thực, dù trong lòng vẫn còn cảm thấy không cam tâm nhưng cuối cùng vẫn rời khỏi đại sảnh.
Bên trong đại sảnh chỉ còn lại Văn Thải Y, Lý Tư Tư cùng ba mươi thị nữ khác.
"Xem ra mấy năm nay trải nghiệm nhiều, những nữ tu từng giống tiểu muội nhà bên năm đó cũng đã trưởng thành hơn nhiều rồi."
Thấy Kỷ Như Yên dáng vẻ chỉ huy rất có thứ tự, trong lòng Lưu Ngọc cũng thầm cảm khái.
Dạy dỗ đơn giản vài câu, sau đó hắn giao những người này cho Kỷ Như Yên sắp xếp, còn mình thì đi ra ngoài động phủ.
Nghi lễ, quy củ của Thanh Dương phong đã có Giang Thu Thủy cùng Kỷ Như Yên nói cho ba mươi thị nữ này biết, không cần hắn phải hao tâm tổn trí.
Nghe được giọng nói của Kỷ Như Yên trong động phủ, Lưu Ngọc mỉm cười.
Hắn lập tức vận chuyển pháp lực trong cơ thể, hoá thành một tia sáng phóng lên không trung, bay thẳng về hướng Thanh Vân phong.

Với tốc độ bay của tu sĩ Kim Đan, chỉ qua nửa khắc đồng hồ Thanh Vân phong cao lớn tận mây đã đập vào tầm mắt hắn.
Bởi vì Lưu Ngọc không cố ý thu liễm Linh áp nên những tia sáng ven đường đều dừng lại hành lễ, đợi hắn đi qua rồi mới dám tiếp tục phi hành.
Độn quang màu xanh giống như sao băng, mang theo Linh áp cực mạnh hạ xuống bên ngoài đại điện tông môn làm cuộn lên một lớp tro bụi.
"Thanh Dương sư tổ. "
"Thanh Dương sư thúc."
Những tu sĩ vãng lai đều đứng lại, hành lễ từ xa.
Lưu Ngọc chỉ thản nhiên gật đầu, đi thẳng vào trong điện. Không một ai cả gan đứng ra ngăn cản.
Bây giờ, kể cả chưởng môn Trang Tử Lăng đứng trước mặt hắn thì cũng chỉ là một tên tiểu bối, tất nhiên sẽ không có tư cách ngăn cản.
Bởi vì đã từng đến đây một lần nên lần này Lưu Ngọc rất quen đường quen lối, đi thẳng đến bảo khố của tông môn.
"Đan dược nhất giai."
"Đan dược nhị giai."
"Tài nguyên nhất giai."
"Pháp khí hạ phẩm."
Dọc theo con đường quen thuộc, xuyên qua tầng tầng lớp lớp cung điện, bảo khố tông môn nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn.
Lưu Ngọc nhìn quanh bốn phía, phát hiện so với lần trước hắn đến, chỗ này không hề có sự thay đổi nào.
"Thanh Dương sư đệ, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.."
"Từ lúc nhận được tin tức về pháp bảo đến nay cũng đã được mấy ngày, giờ ta mới đến bảo khố nhận phúc lợi."
"So với tưởng tượng của lão phu thì sư đệ còn bình thản hơn nhiều."
Từ xa, Nghiêm trưởng lão đã lên tiếng chào hỏi.
Lần này lão cũng không tỏ ra tự cao tự đại, cố ý để Lưu Ngọc chờ đợi nữa.
Dù sao thì hiện giờ địa vị của hai người đã thay đổi rất nhiều.
Mà quá trình xảy ra thay đổi này cũng chỉ trong vòng có mười mấy mấy năm ngắn ngủi. Đối với tu sĩ Kim Đan mà nói thì giống như mới vừa mới hôm qua mà thôi.
"Đâu có, đâu có."
"Nghiêm sư huynh quá khen."
"Chẳng qua là do Lưu mỗ luyện hóa được Kim Ngọc Hoàn nên mới hơi chậm trễ, kéo dài mãi đến hôm nay."
Lưu Ngọc từ xa chắp tay, khách khí nói.
Hai người nói vài câu khách sáo với nhau. Nghiêm trưởng lão không làm khó, lập tức lấy trận bàn trận kỳ mở ‘Kim Đan bảo khố’ quan trọng nhất ra.
"Rầm rầm!"
Cánh cửa bằng đồng xanh chấn động, sau đó chậm rãi mở ra.
"Dựa theo tình huống bình thường, để phòng ngừa trưởng lão trông coi ở giữa kiếm lời bỏ túi riêng."
"Bảo khổ Kim Đan này nhất định phải được năm vị trưởng lão cùng đồng ý thì mới được mở ra được."
"Thế nhưng Thanh Dương sư đệ đã tấn thăng Kim Đan, nhận được pháp bảo và nhẫn trữ vật chính là tiền lệ, không cần bàn bạc với các trưởng lão khác, chỉ cần báo cáo lên trên một tiếng là được."
Trong thời gian ngắn chờ đợi cánh cửa đồng xanh mở ra, Nghiêm trưởng lão giải thích với Lưu Ngọc. Hết chương 1243.



Bạn cần đăng nhập để bình luận