Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1189. Cố nhân tọa hóa (4)



Chương 1189. Cố nhân tọa hóa (4)




Ngay sau đó, bóng dáng quen thuộc của Ngũ Xương đã xuất hiện trong tầm mắt.
Chỉ là so với vẻ hào hoa phong nhã mấy chục năm trước thì hiện tại gã đã già nua, lưng còng, cả người đều tràn ngập dáng vẻ tuổi già sức yếu.
Một đầu tóc dài hoa râm, trên mặt mọc đầy lốm đốm đồi mồi, làn da nhão nhẹt đầy nếp nhăn.
"Đệ tử Ngũ Xương, bái kiến Lưu sư thúc!"
Tiến vào đại sảnh, Ngũ Xương lập tức muốn cúi đầu xuống, chẳng qua lại bị Lưu Ngọc ngăn cản.
"Ngươi và ta kết giao từ lúc ta còn là đệ tử ngoại môn, quen biết hơn mười năm, không cần phải đa lễ như vậy."
"Vẫn coi như là huynh đệ thì hơn."
"Ngồi đi."
Lưu Ngọc nhẹ nhàng nâng tay, ngăn cản gã tiếp tục bái xuống.
Lời nói này, tựa như mấy chục năm về trước, chẳng qua cũng chỉ là cảnh tượng đổi dời, thân phận hai bên chênh lệch càng ngày càng lớn.
Một người thất bại Trúc Cơ dần già nua đi, còn gần đất xa trời, cái chết đang cận kề.
Một người thành công lên Trúc Cơ, đúng là một bước lên mây, gia nhập gia tộc nhất mạch, bái nhập dưới trướng của Kim Đan trưởng lão.
Mà tu vi cũng đã đến Trúc Cơ đỉnh phong, cách cảnh giới Kim Đan chỉ còn một chút không xa!
Vượt qua một bước này đã có thể ngồi hưởng tám trăm năm thọ nguyên dài đằng đẵng, ngồi xem mặt trời hết lặn rồi mọc, gió cuốn mây bay.
Thế tục thống trị từ vương triều, cũng không có thọ nguyên dài như Kim Đan chân nhân!
"Vâng, Lưu sư huynh."
Ngũ Xương thuận theo đó dừng cúi thấp thân người, lúc này gã không còn nơm nớp lo sợ như trước.
Đến cái tuổi gần đất xa trời thế này, tất cả đều đã nhìn qua, chẳng qua phần cung kính kia vẫn giữ trước sau như một.
Thuận theo phương hướng Lưu Ngọc chỉ, Ngũ Xương ngồi vào bên trái đại sảnh.
"Đa tạ Lưu sư thúc."
Tiếp nhận chén nước vừa bay tới, trong miệng Ngũ Xương lại cất lời đa tạ lần nữa.
Lưu Ngọc cười cười, chẳng qua không nói gì.
Người này cũng coi như là lão tướng dưới tay mình, một chén Linh trà vẫn nên nhận được.
Sau đó, hai người bắt đầu ôn chuyện cũ, nói đến những chuyện lý thú lúc trước.
Lưu Ngọc cũng thỉnh thoảng cười ha ha, lúc này nào còn dáng vẻ của đệ tử chân truyền?
"Không biết sư huynh có biết, vào hai tháng trước, thọ nguyên của Tôn Cúc - Tôn sư muội đã tận và đã tọa hóa."
Ngũ Xương đột nhiên nói như vậy, vẻ mặt hơi ảm đạm.
"Thật sao?"
Lưu Ngọc thu lại ý cười, thản nhiên nói.
Vẻ ngoài tuy bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có từng tia gợn sóng đang trào dâng.
Năm đó, cùng nhau chấp hành nhiệm vụ ở Hàn Nguyệt Thành, thời gian ở cùng nhau là năm năm, hắn và Tôn Cúc cũng coi như quen biết.
Mặc dù khuôn mặt của nàng ta bình thường, nhưng dáng người không tệ, trà nghệ cũng rất tốt.
Điều này để lại ấn tượng sâu sắc cho Lưu Ngọc.
Về sau, sau khi kết thúc nhiệm vụ ở Hàn Nguyệt Thành, Tôn Cúc làm việc ở Ngọc Đan Đường tại phường thị Nhân Cùng, phụ trách báo cáo tình huống ở một mặt khác của Ngọc Đan Đường cho mình.
Trong lúc đó, nàng ta còn cố ý dụ hoặc chính mình.
Chẳng qua tín nhiệm của hắn với Giang Thu Thủy tăng lên, thời gian liên hệ cùng Tôn Cúc cũng dần giảm bớt, sau khi kết thúc cuộc chiến ở Yến quốc cũng không còn liên hệ.
Không ngờ rằng, cứ như vậy lặng yên không một tiếng động mà tọa hóa rồi sao?
Trong lòng Lưu Ngọc có hơi thổn thức, trong túi trữ vật của hắn bây giờ vẫn còn giữ một tấm lệnh bài kia.
Sau khi kết thúc nhiệm vụ ở Hàn Nguyệt Thành trở về tông môn, Tôn Cúc đưa lệnh bài qua, rồi cảnh tượng bất cứ lúc nào nàng ta cũng chào đón mình tới "Chỉ điểm công pháp", vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của hắn.
"Không ngờ, cứ như vậy yên lặng không một tiếng động đã tọa hóa."
"Chẳng qua điều này cũng đúng, chỉ là một đệ tử ngoại môn chết đi thì có thể gây ra được gợn sóng gì chứ?"
Gợn sóng trong lòng dần biến mất, Lưu Ngọc khẽ lắc đầu, không còn hỏi đến những thứ này nữa.
Hai người lại trò chuyện về những chuyện xưa cũ, bất tri bất giác đã trôi qua nửa canh giờ.
"Lưu sư huynh, thời gian của Ngũ Xương không còn nhiều nữa, khoảng mấy tháng này là sẽ tọa hóa rồi."
"Chỉ là trong lòng vẫn còn một nỗi lo lắng, vẫn không nỡ bỏ lại khuyển tử."
"Hy vọng Lưu sư huynh có thể nể mặt công lao và khổ lao mấy năm nay của Ngũ Xương, có thể chiếu cố một hai cho khuyển tử."
Ngũ Xương bỗng nhiên đứng dậy, cúi đầu thật sâu với Lưu Ngọc, hơi kích động nói.
Trên gương mặt tràn ngập vết lốm đốm và nếp nhăn lộ ra vẻ cầu xin.
"Haiz..."
Cái cúi đầu này khiến Lưu Ngọc không thể ngăn cản, chỉ có thể thở dài một hơi.
Sinh ly tử biệt, bầu không khí luôn nặng nề và thương cảm như vậy, từ xưa đến nay ai cũng như thế.
Ý đồ trước khi tọa hóa Ngũ Xương muốn đến đây, hắn đã sớm biết rõ ràng.
"Ngũ sư đệ, ý của ngươi, Lưu mỗ hiểu rõ."
"Ngươi cũng coi như là "Lão tướng" làm việc lâu đời dưới tay của ta, trước khi tọa hóa không yên lòng về hậu bối cũng là chuyện vô cùng bình thường."
"Ta đồng ý với ngươi, sau này sẽ chiếu cố một hai cho Thừa Ân."
Lưu Ngọc nhắm hai mắt lại, sau đó mở ra thì bình thản nói.
"Tạ ơn sư huynh, tạ ơn sư huynh!"
Ngũ Xương vội vàng nói cảm tạ, không ngừng hành lễ.
Vì chỉ có một nhi tử duy nhất có linh căn, cho nên gã đang đánh cược cái mặt mo này của mình.
Chỉ là vừa đến chỗ này xong thì tình ở chỗ Lưu Ngọc cũng đã tiêu hao hết phân nửa.
"Được rồi, ngươi lui xuống đi."
"Gọi Thừa Ân tới gặp ta."
Lưu Ngọc phất tay, lúc này đã hết hứng.
"Vâng!"
Trên mặt Ngũ Xương hiếm khí lộ ra vui mừng khó nén, sau khi hành lễ thì chậm rãi rời khỏi lầu các, vội vàng đi xuống dưới núi.
Xem ra, chuyện bái kiến lần này, gã đã chuẩn bị xong hết rồi.
Lưu Ngọc chợt nhận ra, so với mấy chục năm trước thì bóng lưng lúc này của Ngũ Xương đã còng xuống và hèn mọn hơn nhiều.
Nếu như không phải vô vọng với con đường trường sinh, con đường phía trước bị chặt đứt, thì cần gì phải ký thác chuyện tiếc nuối của mình vào trên người hậu bối?
Cho dù huyết thống thân cận thì đó cũng không phải là bản thân mình.
Mà là người khác.

Cũng không lâu lắm, ngoài cửa phòng vang lên tiếng nhi tử Thừa Ân của Ngũ Xương.
"Vào đi."
Lưu Ngọc thả Luyện Đan tâm đắc trên tay xuống, chậm rãi nói.
"Tiểu chất Thừa Ân, bái kiến Thế bá!"
Sau khi Ngũ Thừa Ân tiến vào đại sảnh, cung kính hành lễ.
Dù đã đạt tới Luyện Khí kỳ tầng chín, nhưng khi đối mặt với Trúc Cơ cấp cao như Lưu Ngọc, vẫn có dáng vẻ hơi gò bó, tay chân không biết đặt đâu cho đúng.
Toàn thân hắn ta mặc y phục trắng, rõ ràng trước khi ba mươi tuổi đã tu luyện tới Luyện Khí hậu kỳ, thuận lợi tiến vào nội môn. Hết chương 1189.



Bạn cần đăng nhập để bình luận