Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1295. Luyện chế pháp bảo(4)



Chương 1295. Luyện chế pháp bảo(4)




Trong ánh lửa đỏ vàng, hắn không ngừng thi triển pháp quyết huyết luyện, đẩy nhanh quá trình dung hợp tinh huyết vào linh tài.
Với sự kết hợp của tinh huyết, khí tức tinh hoa của linh tài dần dần xảy ra một ít thay đổi.
Dần dần lây dính một ít khí tức của Lưu Ngọc, đồng thời khí tức càng lúc càng dày đặc.
Khi luồng khí tức đầu tiên xuất hiện, sự kháng cự của tinh hoa linh tài đối với tinh huyết lập tức yếu đi mấy phần.
Điều này trái lại đã đẩy nhanh sự dung nhập của tinh huyết.
"Tật!"
Nửa khắc đồng hồ sau, Lưu Ngọc đánh một pháp quyết cuối cùng ra, cách không rơi vào bên trên lò luyện khí, một bước "tinh huyết tế luyện" cuối cùng cũng hoàn thành.
Tất cả các linh tài trong lò đều bị nhiễm khí tức của chính mình, cũng thành lập một tia liên hệ yếu.
Chẳng qua hắn không dám dừng lại, lập tức trong đầu nảy ra một ý niệm, đan hỏa trong hỏa môn bỗng nhiên dâng lên, lại lần nữa trở nên mãnh liệt!
"Sau khi huyết luyện, đó là tiến thêm một bước loại bỏ tạp chất trong tinh hoa, sau đó trộn lẫn mấy chục loại tinh hoa, ngưng tụ ra hình thức ban đầu của ‘Lạc Nhật Kim Hồng’."
Trong nháy mắt Lưu lóe lên ý nghĩ này.
Vẻn vẹn dừng lại nửa hơi thở, trên tay hắn lại đánh pháp quyết ra, tốc độ nhanh đến mức gần như xuất hiện tàn ảnh.
Luyện hóa linh tài, huyết luyện tinh hoa, loại trừ tạp chất, hình thức ban đầu của pháp bảo.
Thời gian dần dần trôi qua, mồ hôi trên trán Lưu Ngọc càng ngày càng nhiều.
Pháp lực tiêu hao càng thêm kinh người, cho dù không ngừng bổ sung Linh Thạch, đồng thời hấp thu Linh khí trong Linh sơn, cũng chỉ còn dư lại hơn tầng hai một chút.
"Pháp lực tầng hai, có lẽ sẽ không thể kiên trì cho đến khi kết thúc luyện khí."
"Vậy thì."
Suy nghĩ lóe lên, trong mắt Lưu Ngọc lóe lên sự quyết đoán.
Nhẫn trữ vật lóe lên một tia linh quang, một cái bình ngọc tinh xảo màu lam xuất hiện ở trong tay hắn.
Đó là Linh Nhũ ngàn năm!
Nhấc Phong Linh phù lên, mở nắp bình ra, hắn ngửa đầu, đổ một giọt Linh Nhũ, nuốt vào miệng.
"Ừng ực."
Hầu kết Lưu Ngọc run run, một giọt Linh Nhũ chui vào trong bụng.
Lập tức, một luồng Linh khí thuần khiết, vô cùng ấm áp tan ra trong bụng.
Gần như không cần vận công luyện hóa, luồng Linh khí này liền tự động trở thành pháp lực, không ngừng bổ sung cho hồ pháp lực khô cạn.
Chỉ trong hai hơi thở ngắn ngủi, pháp lực của Lưu Ngọc lại tăng lên tầng bốn, lập tức tinh thần nhất chấn, trạng thái lập tức tốt lên mấy phần!
Sau khi uống một giọt “Linh Nhũ ngàn năm”, trạng thái mọi mặt của Lưu Ngọc lập tức tốt hơn vài phần.
Hắn tiếp tục tập trung tinh thần cao độ, thần thức chăm chú khóa chặt tinh hoa của từng loại linh tài trong lò luyện khí rồi gia tăng pháp lực, dốc hết sức kích phát đan hỏa, tiến thêm một bước loại bỏ tạp chất trong linh tài.
Dưới ánh lửa màu cam hừng hực, tinh hoa của mấy chục loại linh tài trong lò từ từ xảy ra biến hóa kỳ diệu.
Các chất lỏng đủ màu vốn có thể tích nhỏ đến mức khó nhận ra vẫn tiếp tục thu nhỏ lại.
Dưới sự khống chế cực kỳ chính xác của Lưu Ngọc, từng sợi tạp chất xám đen không ngừng bị đào thải khỏi tinh hoa của linh tài, đọng lại dưới đáy lò luyện khí.
Một canh giờ, hai canh giờ… mười canh giờ.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, cứ thế lặp đi lặp lại tận bảy lần. Phải đến bảy ngày bảy đêm sau, cuối cùng hắn cũng hoàn thành một bước này.
“Gần được rồi.”
“Bây giờ phải dùng pháp lực để kích phát đan hỏa nên chỉ có thể tinh luyện đến mức độ này. Cứ tiếp tục thì cũng chẳng có tiến triển gì đáng nói.”
“Đã đến lúc ngưng tụ hình thức ban đầu của pháp bảo rồi.”
Ánh mắt Lưu Ngọc chăm chú, nhìn chằm chằm vào lò luyện khí bằng đồng xanh, vẫn luôn dùng thần thức quan sát tình hình trong lò. Tiếp theo ánh mắt hắn chợt lóe lên, trong lòng đã có quyết định cuối cùng.
Với cường độ pháp lực hiện tại của Lưu Ngọc, đan hoả kích phát ra đã tinh luyện linh tài được đến mức gần như là hoàn mỹ.
Cho dù dùng trân bảo “Linh Nhũ ngàn năm” để tiếp tục tinh luyện thì cũng không tăng thêm được bao nhiêu.
Có lẽ phải đợi sau khi tu vi tăng lên, hắn mới có thể tinh luyện linh tài tốt hơn. Thế nhưng vì chuyện này mà trì hoãn thời gian luyện chế pháp bảo bản mệnh thì rõ ràng là một quyết định sai lầm!
Trong lòng đã có quyết định, Lưu Ngọc lập tức hành động.
Lập tức, pháp quyết trong tay biến đổi, sử dụng thuật “Pháp bảo ngưng hình” được ghi chép trong Thanh Dương công!
Trong nháy mắt, tốc độ tay của hắn chậm lại sáu mươi phần trăm, nhưng lại vô cùng ổn định và nhẹ nhàng.
Gần như cùng lúc đó, đan hỏa ở Hỏa môn cũng trở nên êm dịu hơn vài phần.
Dưới sự khống chế chuẩn xác của Lưu Ngọc, bảy nhóm tinh hoa linh tài trong lò luyện đan lập tức rung lên, sau đó bắn ra một “dòng nước” mỏng manh, hội tụ lại, quấn vào nhau phía trên trung tâm lò.
“Ong ong.”
Lò luyện khí khẽ rung lên.
Tinh hoa linh tài tập hợp chung lại với nhau ngay trước khi xảy ra phản ứng kịch liệt luôn được Lưu Ngọc nhạy bén phát hiện và xoa dịu.
Cuối cùng, bảy loại tinh hoa linh tài được trộn lẫn với nhau một cách hữu kinh vô hiểm*, biến thành một chất lỏng màu đỏ nhạt.
*Hữu kinh vô hiểm (有惊无险): Chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm.
Đồng thời hình dạng không ngừng thay đổi, kéo dài ra, dần dần trở nên dài nhỏ.
Quá trình này không hề suôn sẻ, tinh hoa tập hợp lại với nhau cực kỳ không ổn định, trong quá trình này không ngừng giãn nở, có xu hướng tan rã bất cứ lúc nào.
Đặc biệt là khi một “dòng nước” mới được thêm vào, sẽ khiến cho tính không ổn định của hỗn hợp tinh hoa sẽ tăng vọt lên vài phần, cho nên không thể quá nóng vội.
Nếu Lưu Ngọc bất cẩn một chút, pháp lực áp chế lơi lỏng nửa điểm, rất có thể sẽ xảy ra tình huống nổ lò. Hết chương 1295.



Bạn cần đăng nhập để bình luận