Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 952. Có qua có lại (3)

Chương 952. Có qua có lại (3)
Thế nhiên không đi lại quá gần với một mạch bên phía biệt viện cũng được, thế nhưng điều kiện tiên quyết phải là: tiếp xúc được với một vài tu sĩ Trúc Cơ không có căn cơ xuất thân từ biệt viện. Dạng tu sĩ như Sử Tường Long này đúng là không có vấn đề gì.
“Những chuyện này trước mắt không cần phải vội.”
“Truyện quan trọng nhất bây giờ chính là bình yên vượt qua trận đại chiến này.”
Trong đầu Lưu Ngọc chợt loé lên suy nghĩ này. Hắn tiếp tục ôn lại bút ký luyện đan, tiếp theo thì nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị cho đại chiến.
…..
Muốn nói ai vội vàng muốn Bạch Vân Quan diệt vong nhất, chắc chắc không phải là những thế lực nhỏ và tán tu thường nhận hết chèn ép rồi đấy.
Muốn nhìn thấy điều này nhất chính là ba đại tông môn Sở quốc trong vòng hai năm nay đã chiếm mất ba phần địa bàn của Bạch Vân Quan: Nguyên Dương tông, Hợp Hoan môn và Tàn Nguyệc cốc.
Thời gian ước định một tháng đã đến, bầu không khí trong doanh địa ngày càng nghiêm trọng nặng nề. Các tu sĩ đi qua đi lại, vẻ mặt cũng rất nghiêm nghị.
Đại chiến lúc nào cũng có thể bùng nổ.
“Tùng~” “Tùng~”
Tiếng trống cực lớn, dùng tần suất không nhanh không chậm vang lên. Nó giống như nhịp tim của một sinh vật cao cấp nào đó, ẩn chứa quy luật của trời đất.
Gần như trong khoảnh khắc tiếng trống vang lên, âm thanh đã truyền đến tai tất cả tu sĩ mà không hề bị cấm chế của doanh địa cản trở.
Sau khi Lưu Ngọc đi vào doanh địa được một ngày, tiếng trống khiến lòng người phấn chấn này đã vang lên, truyền khắp mọi ngóc ngách nơi đóng quân.
Đại doanh kéo dài mấy chục dặm, theo nhịp trống vang, bấu không khí cũng thay đổi hẳn!
“Đây là âm thanh của trống Liệt Dương.”
Nghe được tiếng trống, sắc mặt Lưu Ngọc có hơi thay đổi, trong đầu hiện lên thông tin về trống Liệt Dương.
Nghe đồn trống Liệt Dương này được làm từ da của một con yêu thú tam giai Kim Đan hậu kỳ, là pháp bảo chiến tranh cực kỳ quan trọng của tông môn.
Tiếng trống có sức mạnh làm lòng người phấn chân, có thể khiến sĩ khí trong quân tăng lên một khoảng lớn.
Chẳng qua với tu vi là cường độ Nguyên Thần hiện này của Lưu Ngọc, tiếng trống cỡ này đúng là chẳng có tác dụng gì với hắn.
Thứ này có tác dụng cực kỳ nhỏ với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, mục tiêu cần phát huy hiệu quả lớn nhất vẫn là tu sĩ Luyện Khí kỳ.
“Không ngờ tông môn lại lấy cả trống Liệt Dương ra.”
“Tiếng trống đã vang lên, cuối cùng trận quyết chiến này cũng bắt đầu rồi.”
Lưu Ngọc đột nhiên đứng bật dậy, ý nghĩ này cũng loé lên trong đầu.”
Không ngoài dự liệu của hắn. Sau khi tám tiếng trống vang lên, túi trữ vật của Lưu Ngọc hơi khẽ rung lên. Lệnh bài tông môn đã truyền đến động tĩnh.
“Nhanh chóng đến đại doanh XX, phương hướng vẫn như cũ.”
“Chỉnh đốn đội ngũ, chờ được điều động, kẻ trái lệnh CHÉM!
Lưu Ngọc lấy lệnh bài ra, nhanh chóng đọc nội dung trong đó.
Giống y như những gì hắn đã dự đoán trước đó. Quyết chiến gần ngay trước mắt, không kịp đánh tan đội ngũ cũ nên tông môn vẫn để Lưu Ngọc làm lĩnh đội, quản lý đội ngũ lúc trước.
Những thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị hết, Lưu Ngọc hít vào một hơi thật sâu. Sau đó hắn mở cấm chế, bước ra khỏi doanh trướng.
Hắn liếc nhìn lại thì thấy trong tầm mắt toàn là mấy tu sĩ có tu vi không đồng đều, bên tai vang lên tiếng những bước chân vội vã.
Các vị trưởng lão đích thân đến tiền tuyến, chấp hành môn quy cực kỳ nghiêm khắc, không hề có chút giảm nhẹ nào.
Không có bất cứ tu sĩ nào nghĩ đến chuyện nếm thử hình phạt khi vượt quá giới hạn, thế nên căn bản là không ai dám trì hoãn thời gian lên đường.
Bọn họ vội vàng xuất phát nên lúc đi đường căn bản là không để ý đến những người khác.
Lúc doanh địa mới bắt đầu thành lập, bọn họ đã dựng một võ đài rất lớn, dùng để làm chỗ tập hợp điểm binh.
Đây cũng chính là nơi phát ra tiếng trống, tất cả các tu sĩ đều đi thẳng đến chỗ này.
Lưu Ngọc cũng không dừng lại, lập tức chạy thẳng về hướng võ đài.
Trong đại doanh không được dùng pháp khí phi hành, lối đi giữa các doanh trướng lại khá chật hẹp nên nhìn có vẻ hơi chen chúc.
Thế nhưng sau cảm nhận được linh áp của cấp bậc Trúc Cơ, các tu sĩ Luyện Khí kỳ đều dồn dập nhường ra một con đường.
Lưu Ngọc rất nhanh đã đến võ đài, tận mắt nhìn thấy dáng vẻ thật sự của pháp bảo chiến tranh-trống Liệt Dương.
Đó là một cái trống tròn đường kính gần một trượng, đường viền xung quanh có màu đỏ sậm. Hai mặt trống được làm từ một loại da có màu vàng nhạt
Phía trên, chính giữa mặt trống có hoa văn hình ngọn lửa nối thành một vòng tròn, giống như đường vân của mặt trời.
Hai đệ tử nội môn có tu vi Luyện Khí kù viên mãn đang vung dùi trống còn cao hơn người, phí công phí sức nệ xuống từng cái một.
Uy thế độc nhất vô nhị thuộc về pháo bảo, so với uy áp của Kim Đan chân nhân hàng thật giá thật thì cũng không thua kém là bao.
Cho dù là linh khí hay pháp khí gì đi nữa, đều không có cửa so sánh. Giống như đom đóm với mặt trăng, căn bản là không cùng một cấp bậc.
Nó chỉ cần tiết lộ ra một phần uy lực cũng đủ để tu sĩ dưới Kim Đan kỳ sợ hãi thán phục, cảm nhận được nguy hiểm cực lớn.
“Tùng tùng tùng!”
Mỗi tiếng trống vang lên đều rất quỷ dị, chỉ nháy mắt đã truyền vào tai các tu sĩ, khiến trái tim bọn họ như muốn nhảy lên theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận