Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 912. Tiêu cực kéo dài(5)

Chương 912. Tiêu cực kéo dài(5)
Tu sĩ Trúc ở trước mặt hắn có vẻ thành thật, tất nhiên bộ dạng thật sự của họ cũng sẽ không ‘thành thật’ như vậy.
Có một số chuyện không tiện hỏi thẳng, Lưu Ngọc sẽ uyển chuyển, thông qua Giang Thu Thủy để truyền đạt ra ngoài.
Dù đề nghị này có bị bác bỏ, quanh co vòng vèo tìm chỗ trống thì cũng sẽ không khiến quan hệ giữa hai bên trở nên căng thẳng.
Giang Thu Thủy tất nhiên là hiểu rõ ý của sư huynh nhà mình, lập tức khẽ gật đầu trả lời:
“Mọi việc đều sắp xếp ổn cả rồi.”
“Những đồng đạo Trúc Cơ kia cũng không có bao nhiêu lời oán hận, chỉ giống như bình thường, đều muốn tranh thủ lợi ích cho bản thân mà thôi.”
"Họ có mấy lời muốn để ta nhắn nhủ lại với sư huynh."
Lưu Ngọc nghe vậy thì khẽ gật đầu, nhưng cũng không có ý định lắng nghe những gì đám tu sĩ kia nói.
Quyết định hắn đã đưa ra, sao có thể chỉ vì vài ba câu mà thay đổi chứ?
Không làm ra những cống hiến thiết thực lại muốn dùng quan hệ để đạt được mục đích. Chuyện này không có cửa đâu.
Phương châm quản lý đội ngũ của Lưu Ngọc chính là ‘có công tất thưởng’, sao có thể tự mình dẫn đầu, phá hỏng hết quy tắc chứ?
Trừ khi đối phương có thể đưa ra thứ hắn cần, thế thì lại là một chuyện khác.
Tất cả mọi thứ không phải là không thể dựa vào tình hình thực tế mà thay đổi.
Ví dụ như linh vật có thể trợ giúp việc kết đan.
“Gần đây bên phía tông môn có truyền đến tin tức gì không?”
Lưu Ngọc hỏi tiếp.
Chủ lực của tông môn đang tấn công, đánh mạnh vào Tiên Khuyết thành.
“Từ sau trận chiến Thiên Vương sơn, đúng là không xảy ra chuyện đặc biệt lớn nào nữa.”
“Xem tình hình trước mắt thì Tiên Khuyết thành không kiên trì được bao lâu nữa, tình thế của tông môn đúng là rất tốt đẹp.”
Giang Thu Thủy đã ghi nhớ sẵn trong đầu, không cần nghĩ ngợi gì đã có thể trả lời ngay.
Nàng nhìn Lưu Ngọc không chớp mắt rồi cắn nhẹ môi, trong mắt hiện lên ánh nước lấp lánh, giống như đang muốn truyền đạt một tín hiệu nào đó.
“Xem ra không lâu nữa chủ lực tông môn sẽ đến Binh Lâm thành, uy hiếp đến tận sơn môn của Bạch Vân Quan.”
“Tiến độ của chủ lực Hợp Hoan Môn, Tàn Nguyệt Cốc cũng không khác mấy.”
“Đại chiến mức độ này, số lượng Kim Đan chân nhân tham gia nhiều không đếm xuể, đến cả bọn họ cũng có khả năng ngã xuống.”
“Mình đừng nên tham gia vào thì tốt hơn, có thể kéo dài bao lâu thì cố kéo dài bấy lâu.”
Trong đầu Lưu Ngọc chợt lóe lên suy nghĩ này, nhưng lại không nói ra miệng.
Bởi vì đã cân nhắc đủ đường, thế nên sau khi đội ngũ đi đến khu vực gần phường thị Vĩnh Thái, hắn mới cổ ý thả chậm tiến độ, chậm chạp lần lữa mãi vẫn chưa chịu lên đường.
Những đội ngũ luôn bị thúc giục, vội vàng tham gia vào ‘trận chiến cuối cùng’ thế này không phải là ít.
Nhưng trong số đó, chắc chắc không bao gồm Lưu Ngọc.
Hắn không phải loại người trung thành một cách ngu ngốc, tuyệt đối không vì lợi ích của tông môn mà đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Ánh mắt Lưu Ngọc di chuyển, nhìn dáng vẻ động lòng người của nữ tu trước mặt, trong lòng không khỏi hơi rung động.
Phải công nhận rằng sau khi được quyền lực thấm nhuần, đúng là Giang Thu Thủy càng thêm động lòng người.
Nghĩ đến chuyện quả thật hai người đã lâu không ‘giao lưu thân mật’, Lưu Ngọc đưa tay kéo đối phương đi về phía phòng ngủ.
Sau đó không lâu, trong phòng ngủ bắt đầu vang lên những âm thanh ‘kỳ quái’.
(Chỗ này đã lược bớt năm trăm chữ.)
Mưa tạnh gió ngừng, đợi đến khi những âm thanh kỳ quái kia hoàn toàn biến mất thì đã là ba canh giờ sau.

Vuốt ve an ủi qua loa một phen, đối mặt với ánh mắt u oán của giai nhân, Lưu Ngọc vẫn chọn cách đuổi nàng đi làm chính sự.
Còn hắn thì đi rửa mặt mũi, vào phòng luyện công.
Tuy trước mắt hắn còn chưa đột phá Trúc Cơ hậu kỳ, tu vi và pháp lực đã không thể tịnh tiến được nữa nhưng vẫn không thể chậm trễ việc rèn luyện công phu cơ bản một ngày nào.
Bên trong phòng luyện công rộng rãi, Lưu Ngọc ngồi khoanh chân trên bồ đoàn vận chuyển ‘Thanh Dương công’, kiên nhẫn rèn luyện tu vi cơ bản.
Theo thời gian trôi qua, trên mặt hắn dần hiện lên ánh sáng xanh rực rỡ.
Nghiêm túc mà nói thì mỗi lần tu sĩ đột phá cảnh giới đều là lăn lộn trên lằn ranh sinh tử.
Nếu vì bất cẩn mà xảy ra sơ sót nào đó, rất có thể sẽ khiến cho tiên đồ sau này của họ ngày càng chật hẹp.
Muốn đền bù lại, cần phải trả một cái giá cực lớn và tiêu tốn thời gian gấp mấy lần. Thế nên nếu không phải trường hợp vạn bất đắc dĩ, Lưu Ngọc cũng không muốn làm vội làm vàng.
Dù sao năm nay hắn mới năm mươi tư tuổi, so với thọ nguyên hai, ba trăm tuổi của tu sĩ Trúc Cơ thì đúng là còn rất ‘trẻ’.
Ba canh giờ sau, Lưu Ngọc mới chậm rãi thu công.
Hắn thoáng điều tức lại một chút, tiếp theo lại lấy Dưỡng Thần đan ra dùng, tu luyện Tồn Thần Diệu Pháp.
Tuy phải luyện vững nền móng, tạm thời không thể thăng cấp nhưng về mặt Thần thức và Nguyên Thần lại không chịu ảnh hưởng gì.
Cho dù trước mắt Thần thức tăng lên với tốc độ rùa bò nhưng con đường tu tiên chính là như vậy, là quá trình chuyển đổi từ lượng sang chất.
Mấy chục năm như một ngày, Lưu Ngọc cũng đã tập mãi thành quen rồi.
Thời gian lại lặng lẽ trôi qua, mãi tận năm canh giờ sau Lưu Ngọc mới hoàn tất việc tu luyện.
“Phù~”
Bạn cần đăng nhập để bình luận