Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1228. Đột phá! (2)



Chương 1228. Đột phá! (2)




Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Ngay lúc đang suy nghĩ, Vân Tiêu sơn quen thuộc đã đập vào mi mắt.
Trên đường đi, hắn không hề cố ý thu liễm Linh áp quanh người, cho nên khi hạ xuống đỉnh núi thì tất cả tu sĩ đã nhận ra.
"Thanh Dương sư tổ."
"Lưu sư tổ."
Một số đệ tử đến nhận nhiệm vụ ở Vân Tiêu sơn, đặc biệt là những đệ tử đến xử lý chuyện Linh điền, bất kể là nội môn hay là ngoại môn, đều lập tức thả chuyện trong tay xuống, tiến đến chào hỏi.
Bọn họ rũ con ngươi xuống, ẩn chứa trong đó là sự tha thiết nhè nhẹ.
Một vài nữ đệ tử ăn mặc trang điểm vô cùng tinh xảo, còn hơi lớn mật liếc mắt đưa tình.
Liếc mắt một cái, mỗi người mỗi vẻ, gầy ốm đều có đầy đủ, tư sắc đều không tầm thường.
Hiển nhiên, những đệ tử này đã sớm biết tin tức Lưu Ngọc tấn thăng lên Kim Đan kỳ, lúc này ngoài nhận nhiệm vụ ở Vân Tiêu sơn, chưa chắc bọn họ không có một vài tâm tư khác.
Nếu như có thể được một Kim Đan trưởng lão coi trọng, vậy thì đúng là một bước lên trời, vượt qua cấp bậc ban đầu.
Mặc dù đi đường tắt, khả năng thành công cũng rất nhỏ, nhưng ngộ nhỡ may mắn thành công thì sao?
Sở thích của Lưu Ngọc, còn có tin tức đến nay hắn cũng chỉ có hai nữ nhân, đều bị những nữ đệ tử này tìm hiểu rõ ràng.
Theo những nữ đệ tử này thấy, Thanh Dương sư tổ chỉ có hai nữ nhân, trong số những Kim Đan trưởng lão thì đúng quá ít rồi.
Tương lai khả năng hắn có thể thu nhận thêm thị thiếp là rất lớn, cho nên bọn họ phải ăn mặc lộng lẫy một phen, đến tiếp nhận nhiệm vụ ở Vân Tiêu sơn, nhằm để thử vận may.
Cho dù chỉ là một thị nữ, thì có thể ở bên cạnh một Kim Đan trưởng lão, cơ hội tấn thăng Trúc Cơ cũng lớn hơn rất nhiều so với những đệ tử bình thường thành thật tu luyện.
"Không cần đa lễ, các ngươi đều đứng dậy đi!"
Qua vài hơi thở, khuôn mặt Lưu Ngọc không chút thay đổi, thản nhiên nói.
Linh áp Kim Đan kỳ có thể đã vô cùng nhỏ, nhưng dù đã thu liễm đi phần nhiều nhưng nó vẫn khiến những đệ tử Luyện Khí kỳ chịu áp lực vô cùng lớn.
Sau khi khom lưng hành lễ xong, nếu như không được hắn lên tiếng, bất kỳ đệ tử nào cũng không dám đứng dậy.
Lời nói vừa rơi xuống, bảy tám mươi đệ tử Luyện Khí kỳ mới nâng người đứng lên.
Mà trong bảy tám mươi đệ tử này, số lượng nữ đệ tử vượt quá một nửa, có khoảng năm mươi người.
"Tư sắc đều không tệ."
"Nhưng chẳng qua cũng chỉ có vậy, nếu như không có vài phần tư sắc thì làm sao có lòng tin để đến bên Lưu mỗ tìm vận may."
"Có lẽ trong đó cũng có người mà tam mạch tông môn ngầm sắp xếp tới."
Ánh mắt hắn lướt qua người của từng nữ đệ tử, không hề kiêng nể gì, Lưu Ngọc âm thầm đánh giá, sau đó mỉm cười.
Chẳng qua, hắn đúng là đã nghiêm túc xem xét chuyện này.
Dù sao thọ nguyên của Oanh Ca và Yến Vũ sắp hết, đã bị hắn trao trả trở về nguyên quốc, bên cạnh hắn bây giờ đúng là thiếu vài thị nữ tùy thời phục vụ, thật sự là có hơi không quen.
Nếu bên người có thê vài tên hạ nhân, vậy thì một số việc quả thật sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, có thể tiết kiệm được khá nhiều thời gian.
Lưu Ngọc cũng không muốn bất cứ chuyện gì đều phải tự thân đi làm.
Mặt khác, bây giờ hắn cũng đã là trưởng lão rồi, nếu động phủ vẫn giống như lúc là Trúc Cơ kỳ, vậy thì cũng quá đơn giản vắng lặng rồi, sẽ khó tránh khỏi việc bị mất thể diện.
Quá mức đơn sơ, nếu sau này có đồng đạo tới bái phỏng, mặt mũi của hắn đúng là sẽ có hơi khó coi.
Mỗi thời mỗi khác.
Ánh mắt của Lưu Ngọc lướt qua vóc người và dung đều là thượng phẩm của những nữ đệ tử kia, nghiêm túc xem xét về vấn đề này.
Hơn nữa, Giang Thu Thủy và Kỷ Như Yên đều đang phải giúp hắn kinh doanh cửa tiệm, nếu như đến lúc đó không có người bên cạnh, hỏa khí bốc lên thì hắn phải làm sao.
Ừm, luyện thể cũng không phải mê muội truy cầu sự mãnh liệt, tốt nhất vẫn nên là cương nhu hòa hợp, âm dương điều hòa.
"Sư huynh."
"Phu quân."
Cũng không lâu lắm, sau khi nhận được tin tức, Giang Thu Thủy và Kỷ Như Yên đều lập tức vội vàng rời khỏi động phủ.
"Thu Thủy, Như Yên, mấy năm nay vất cả cho hai nàng rồi."
Nắm lấy bàn tay thon dài và trắng nõn, một trận mát lạnh và trơn nhẵn truyền tới, trên gương mặt Lưu Ngọc nở một ý cười ôn hòa.
Sau khi thoáng hàn huyên với hai nàng ta vài câu, hắn lập tức xoay chuyển ánh mắt nhìn về một người phía sau.
"Đệ tử Trang Tử Lăng, bái kiến Thanh Dương sư thúc!"
Thấy thế, Trang Tử Lăng vội vàng hành lễ, cúi người thật sâu.
Chẳng biết tại sao, lão lại cảm thấy bên trong ánh mắt Lưu Ngọc dường như ẩn chứa một sự nguy hiểm khó lường.
Khiến cho lão dù muốn vội vàng tránh đi cũng không dám.
Đồng thời Trang Tử Lăng cũng đang cầu nguyện, tốt nhất là vị Thanh Dương sư thúc này nên quên hết những chuyện không thoải mái trước kia đi, bằng không…
Lão đặc biệt chờ ở Vân Tiêu sơn này một tháng trời, cũng có vài phần ý tứ muốn nhận tội chịu đòn ở trong đó.
"Đứng dậy đi!"
"Nơi này không phải là chỗ để nói chuyện, đi theo ta."
Lưu Ngọc thản nhiên nói, nói xong đi theo hai nàng ta đi vào trong động phủ.
Trang Tử Lăng thấy thế, cũng vội vàng đi theo phía sau vài bước.
Mãi cho đến khi bóng lưng Lưu Ngọc biến mất trong động phủ, rất nhiều nữ đệ tử đều lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, có hơi tiếc nuối vì bản thân không được coi trọng.
"Hình như vừa rồi Thanh Dương sư tổ đã nhìn ta vài lần nhỉ?"
Một nữ đệ tử với tư sắc không tầm thường, mặt mày ẩn chứa một chút mị hoặc tự lẩm bẩm.
"Hừ."
"Ảo giác thôi."
"Sư tổ nhìn ta mới đúng."
"Xem ra ta có hy vọng không nhỏ, chỉ cần ta có thể xuất hiện trước mặt sư tổ, vậy thì rất có khả năng đấy.
Bên cạnh, một nữ tu với hai ngọn núi hùng vĩ phản bác.
Lời nói rơi xuống, nàng ta ưỡn ngực lên, cảm thấy ở đây không có một ai có thể sánh bằng nàng ta.

"Ngồi đi."
Trong động phủ, Lưu Ngọc ngồi ở vị trí chủ vị, hai nàng ta thì ngồi bên cạnh hắn.
"Đa tạ sư thúc."
Trang Tử Lăng vừa chắp tay vừa ngồi vào vị trí bên trái.
"Chúc mừng sư thúc Kim Đan đại thành!"
"Lần này đệ tử đến đây là vì việc của động phủ."
"Sau khi sư thúc tấn thăng lên Kim Đan kỳ, Linh sơn nhị giai đã không thể thỏa mãn nhu cầu tu luyện của người."
"Dựa theo môn quy tông môn quy định, Kim Đan trưởng lão có thể lựa chọn một tòa Linh sơn tam giai để làm chỗ tu luyện, hoặc là lựa chọn ra một động phủ ở sườn núi Thông Thiên phong."
"Không biết sư thúc muốn như thế nào, chỉ cần dặn dò đệ tử một tiếng, đệ tử có thể lập tức đi an bài.” Hết chương 1228.



Bạn cần đăng nhập để bình luận