Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1199. Trăm năm Kim Đan (Hạ) (4)



Chương 1199. Trăm năm Kim Đan (Hạ) (4)




Nghiêm trưởng lão gật nhẹ đầu, dùng trận bàn mở trận pháp ra.
Lấy Bồ Đề quả còn có một phần Kết Đan Tâm Đắc, một món pháp bảo Độ Kiếp Ngọc Sách, cùng đưa cho Lưu Ngọc.
"Đa tạ trưởng lão!"
"Trước khi đệ tử bế quan Kết Đan còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ, nên bây giờ xin phép cáo từ."
Sau khi thu ba vật vào túi trữ vật, Lưu Ngọc chắp tay nói.
"Đi đi."
"Nhớ kỹ lúc Kết Đan, không nên kiêu ngạo và bốc đồng."
Nghiêm trưởng lão khôi phục lại uy nghiêm ngày xưa, hai tay đặt sau lưng nói.
"Đệ tử cáo lui!"
Cuối cùng là thi lễ một cái, Lưu Ngọc rời khỏi bảo khố Linh vật Kết Đan, đi về phía đại điện tông môn.
Chuyện liên quan tới Nghiêm Hồng Ngọc cũng bị hắn ném ra sau đầu.

"Ồ?"
Vừa mới đi ra khỏi đại điện tông môn, Lưu Ngọc đã thấy một bóng người quen thuộc đi từ sườn núi tới.
Vậy mà lại là Nhan Khai!
Linh áp quanh thân người này bất chợt đã đạt tới trình độ Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa còn vô cùng vững chắc.
Nhìn khoảng cách tới Trúc Cơ đỉnh phong có lẽ cũng không còn xa.
"Sư đệ tốt này của ta, xem ra gần đây đã gặp được điều khá tốt."
Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Nhan Khai nhìn có vẻ phong trần mệt mỏi, vẻ mặt lộ ra chút mệt lừ, trên đường đi, gã cúi đầu như đang suy tư một vài chuyện gì đó.
Đi thẳng tới gần Lưu Ngọc một lúc lâu, từ trong Linh Giác gã cảm ứng được nên lúc này mới ngẩng đầu lên.
"Lưu sư huynh!"
"Mấy năm không gặp, chúc mừng tu vi sư huynh đã tiến lên một bước, ngày nào đó là có thể lên tới Kim Đan!"
Nhan Khai tăng nhanh bước chân, chắp tay chào hỏi.
"Nhận lời hay của Nhan sư đệ."
"Lưu mỗ xác thực là dự định bế quan Kết Đan."
Lưu Ngọc lại cười nói.
Lần này, hắn không lựa chọn khiêm tốn nữa, mà là thản nhiên tiếp nhận.
Đến một bước này rồi, cũng đúng là không cần thiết phải che đậy.
Không hề sai.
Cũng không thể không cần điều kiện tốt đẹp như trong tông môn mà đi ra ngoài hao tổn tâm sức để tìm nơi Kết Đan nhỉ?
"Thì ra là thế."
"Nhan Khai chúc Lưu sư huynh mã đáo thành công, lần này bế quan đại thành Kim Đan!"
Nhan Khai sững sờ, nụ cười trên mặt càng xán lạn hơn, lập tức chúc mừng.
Hai người có quan hệ rất tốt, nếu Lưu Ngọc Kết Đan thành công, đối với gã cũng sẽ có chỗ tốt.
"Ngươi quen biết ta đã lâu, không cần khách khí như thế."
"Thời gian vài năm không gặp, Nhan sư đệ cũng đã có tiến bộ lớn."
Lưu Ngọc lắc nhẹ đầu, cười nói.
Sau đó hắn nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Nhan Khai, hơi cau mày, tò mò hỏi:
"Vì sao dáng vẻ của Nhan sư đệ lại trông như thế này, có lẽ gần đây gặp phải việc gì khó chăng?"
Nhan Khai nghe vậy thì thở dài một hơi, lắc ống tay áo, bất đắc dĩ nói:
"Tiếp hành nhiệm vụ đóng giữ ở Hoành Đoạn sơn mạch, ta vốn cho rằng có thể kiếm được nhiều lợi ích, cũng dễ mua sắm tài nguyên để gia tăng tốc độ tu luyện."
"Thế nhưng những năm gần đây, chẳng biết tại sao yêu thú lại đột ngột phát triển mạnh hơn nhiều, đặc biệt là thích tấn công tu sĩ."
"Không chỉ như thế, còn nhiều lần xông vào núi, tập kích từng cứ điểm."
Nói tới đây, gã liếc mắt nhìn hai bên, rồi nói tiếp:
"Hơn nữa nhiệm vụ này không thể bỏ dở nữa đường, bây giờ ta đúng là đang tiến thoái lưỡng nan đây."
Lưu Ngọc nghe vậy thì trong lòng khẽ chấn động, theo bản năng hắn cảm thấy chuyện này có chút không bình thường.
Yêu thú đều có ý thức lãnh địa, bình thường sẽ không dễ dàng rời khỏi lãnh địa của mình, hơn nữa chủng loại lại nhiều và thường xuyên như thế.
Trong mắt lóe lên sự suy tư, sắc mặt của hắn nghiêm túc nói:
"Yêu thú nhiều lần xông vào lãnh địa tập kích tu sĩ nhân loại và căn cứ, việc này đúng là không bình thường."
"Có lẽ là dấu hiệu của bão yêu thú chăng?"
Cái gọi là bão yêu thú chính là yêu thú hình thành một trào lưu.
Nếu yêu thú sinh sôi quá nhiều, nơi ở vốn có sẽ không thể nào thỏa mãn được nhu cầu sinh sôi của chủng tộc, nên sẽ di chuyển sang nơi khác tìm kiếm địa phương thích hợp.
Hoặc là cướp đoạt lãnh địa của yêu thú khác, hoặc là xâm chiếm địa bàn của nhân loại.
Yêu thú với Linh trí cực thấp, bị bản năng huyết mạch thúc đẩy, sẽ cố gắng sinh sôi ra nhiều thế hệ sau.
Dần dần, tất nhiên sẽ xuất hiện số lượng yêu thú quá nhiều, mà tài nguyên không thể nào thỏa mãn.
Một khi đến lúc này, yêu thú có Linh trí cực cao điều khiển thì có nhiều khả năng sẽ hình thành thú triều.
Quét sạch địa bàn của nhân loại, xâm chiếm không gian sinh tồn của nhân loại.
Mãi cho tới khi yêu thú dư thừa tiêu hao hết, hoặc là yêu thú cao giai từ bỏ ý đồ tiến công, thú triều mới có thể dừng lại.
Mà Thất Quốc Minh của Sở quốc nằm ở phía bắc, tiếp giáp Hoành Đoạn sơn mạch, Thanh châu lại có vị trí gần phía bắc của Sở quốc, bên trong còn có không ít nhánh núi nhỏ của Hoành Đoạn sơn mạch.
Một khi phát sinh thú triều, đó sẽ không còn là chuyện nhỏ.
Đúng hơn, đó là một sự kiện trọng đại có thể thay đổi cục diện Sở quốc, thậm chí Thất Quốc Minh sẽ rơi vào kết cục như Thiên Nam, rất có thể sẽ uy hiếp tới tồn vong của Nguyên Dương Tông, thậm chí phá vỡ thống trị của tông môn với Thanh châu.
Một mạch bị thú triều chỉ là chuyện nhỏ, mấy chục năm mới xảy ra một lần.
Nguyên Dương Tông chỉ cần điều động vài tu sĩ Kim Đan, còn có tu sĩ Trúc Cơ, tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng có thể giải quyết.
Nhưng nếu là từ chủ mạch Hoành Đoạn sơn mạch, phát sinh thú triều từ trong ra ngoài, tiếp cận toàn bộ Sở quốc thậm chí là Thất Quốc Minh, thì không chắc chắn có thể ngăn cản được.
Thú triều quy mô lớn lần trước hình như đã ba, bốn ngàn năm trước.
Trận chiến đó đã dẫn đến sự sụp đổ của "Huyền Minh Tông", đặt vững thế cục mấy ngàn năm qua của Sở quốc tại Tu Tiên Giới.
"Mấy chi mạch đều đồng loạt xảy ra yêu thú bạo động, điều này cũng quá trùng hợp."
"Tại hạ đang lo lắng đây là điềm báo thú triều, cho nên vội vàng trở về tông môn báo cáo tình huống."
"Mời chư vị trưởng lão tông môn phái tu sĩ tiến về phía trong chi mạch xem xét, đến lúc đó tra một chút là biết có phải thú triều hay không."
Sắc mặt Nhan Khai vô cùng nặng nề, chậm rãi gật đầu nói.
"Nếu lỡ là thú triều quy mô lớn mấy ngàn năm mới gặp một lần, thì đúng là một việc lớn kinh thiên động địa, tông môn nhất định phải chuẩn bị sớm."
"Việc này tuyệt đối không thể trì hoãn, Nhan sư đệ, ngươi nhanh chóng đi bẩm báo đi."
Nhan Khai chắp tay, bước nhanh về phía đại điện của tông môn.
Lưu Ngọc nhìn thấy bóng lưng của gã biến mất thì cũng khống chế tia sáng quay về Vân Hà sơn.
Bất kể có phải là thú triều hay không, dự định ngưng kết lên Kim Đan của mình cũng không thể từ bỏ.
… Hết chương 1199.



Bạn cần đăng nhập để bình luận