Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1080. Không thể đổ trách nhiệm cho người khác(2)



Chương 1080. Không thể đổ trách nhiệm cho người khác(2)




Trong lòng cảnh tỉnh bản thân phải làm việc cẩn thận, Lưu Ngọc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Đường Thiên Bảo đang đợi ở phía trước.
"Thanh Mộc tháp."
Đường Thiên Bảo tự lẩm bẩm, nói ra tên của cái tháp này.
Im lặng vài hơi, giống như hắn ta đang đưa ra quyết định nào đó, vẻ mặt nghiêm túc, nhẹ giọng mở miệng:
"Thanh Mộc tháp, là do vị Nguyên Anh lão tổ cuối cùng của Thánh Giáo tự mình chế tạo, chính là nơi chuyên dùng để cất chứa đan dược."
"Đan dược đặt bên trong có thể giữ được dược tính rất tốt, duy trì mãi mãi tới khoảng năm ngàn năm."
"Tử Văn, Dương thúc, Hồng đạo hữu, các ngươi cứ chờ ở đây đi, ta tự mình đi vào lấy đan dược là được."
Không nói đến trận pháp cơ quan bên trong Thanh Mộc tháp, chỉ riêng khôi lỗi hình rắn ở cửa này cũng đã là một rào cản đối với những tu sĩ Trúc Cơ như bọn họ mà nói rồi.
Hơn nữa dưới sự ăn mòn của năm tháng, liệu sự vận hành khống chế trận pháp ban đầu có thể hoạt động hay không vẫn còn là một vấn đề không thể nói trước được.
Nguy hiểm trong đó có thể tự nghĩ được!
"Cũng không biết Thánh Hỏa lệnh có thể có hiệu quả hay không."
Nhìn tòa tháp cao, ánh mắt Đường Thiên Bảo hơi phức tạp.
"Không thể."
"Trận pháp trong bí cảnh trải qua năm tháng bào mòn, không còn giữ được hiệu quả như cũ, Thánh Hỏa lệnh còn hữu dụng hay không vẫn chưa biết được."
"Thánh Tử, tuyệt đối không thể tự mình mạo hiểm!"
"Chuyện nguy hiểm như thế vẫn để lão hủ tự mình đi thôi."
"Dù sao tuổi của lão hủ đã hơn hai trăm, đại nạn cũng chỉ còn vài năm, đã tới lúc phát huy toàn bộ sức lực cho Thánh Giáo rồi."
Râu tóc bạc trắng, thân hình gầy còm, vẻ già nua hiện rõ trên mặt Dương thúc, lúc này lão tiến lên trước một bước, giọng điệu kiên quyết mở miệng.
Vẻ mặt của lão chăm chú, giọng điệu không giống như đang giả vờ.
"Đúng vậy đó, Thánh Tử."
"Người là hy vọng của Thánh Giáo, lỡ như có chuyện không hay xảy ra, vậy bọn ta biết phải làm thế nào cho phải?"
Ba tên giáo chúng Trúc Cơ hậu kỳ đồng loạt mở miệng khuyên can.
Nhìn cảnh tượng cảm động "Tranh nhau chịu chết" này, trong lòng Lưu Ngọc không có chút gợn sóng nào, chỉ đứng một bên im lặng không nói gì.
Hắn hoàn toàn không có ý nghĩ mạo hiểm, lúc này đương nhiên sẽ không mở miệng.
Cho dù có muốn "Thể hiện" cũng không phải là lúc này, nếu lỡ đối phương thuận thế đồng ý thì chẳng phải là tiến thối lưỡng nan hay sao?
Hơn nữa mà nói, Lưu Ngọc gia nhập Thánh Hỏa Giáo trở thành khách của họ, còn chưa đủ một năm, luận tư cách cũng không tới phiên hắn.
Cho nên lúc này, vẫn nên im lặng cho thỏa đáng.
"Tâm ý của chư vị, Thiên Bảo đều hiểu."
"Nhưng đây là trách nhiệm của mỗi một Thánh Tử, ta không thể bởi vì nguy hiểm mà lựa chọn trốn tránh, ta không thể đùn đẩy trách nhiệm cho người khác!"
Đối mặt với sự chờ mong của những giáo chúng và Dương thúc, Đường Thiên Bảo chậm rãi lắc đầu rồi lại gật đầu, cuối cùng kiên định nói.
"Thánh Tử."
Bốn người Dương thúc nghe vậy thì căng thẳng, không hề từ bỏ mà cố gắng thuyết phục.
"Chư vị không cần khuyên nữa, tâm ý của ta đã quyết."
"Hiện tại Thánh Giáo không được ổn định, các loại tài nguyên đều thiếu hụt, tình huống thế nào thì mọi người cũng đều hiểu rõ."
"Từ nhỏ Thiên Bảo đã được Thánh Giáo dùng toàn lực bồi dưỡng, bây giờ là lúc thực hiện trách nhiệm của mình!"
Đường Thiên Bảo nói như chém đinh chặt sắt.
Đối mặt với nguy hiểm, hắn ta không hề lùi bước, kiên định thực hiện trách nhiệm của Thánh Tử.
"Thánh Tử, không thể."
Mấy người bọn họ còn chưa từ bỏ ý định thuyết phục.
Từ biểu cảm, thần thái và cảm ứng Linh Giác, Lưu Ngọc chắc chắn mấy người này không giống như đang làm bộ, trong lòng không khỏi rung động.
Một tông môn luôn có những tu sĩ một lòng vì tập thể như vậy.
Trước khi tòa thành sụp đổ, luôn có một vài người lựa chọn chôn cùng.
Đối mặt với sự thuyết phục của mấy người họ, Đường Thiên Bảo khoát tay áo, ra hiệu không cần nhiều lời, sau đó hắn ta nhìn về phía "Thanh Mộc tháp" và khôi lỗi hình rắn khổng lồ, lấy Thánh Hỏa lệnh rồi kiên định bước ra một bước.
Làm việc nghĩa không có việc chùn bước!
Hắn ta chậm rãi đi tới cửa, đồng thời kết động pháp quyết đánh vào trên Thánh Hỏa lệnh, bắt đầu kích hoạt lệnh bài.
Mà sáu người Lưu Ngọc, Chu Tử Văn, Dương thúc, thì đứng dưới mái hiên, nhìn bóng dáng lẻ loi đơn độc kia.
Chỉ chốc lát sau, khoảng cách cách khôi lỗi khổng lồ chưa tới mười lăm trượng.
Khi tiến vào phạm vi cảm ứng, khôi lỗi hình rắn khổng lồ bị sức lực của trận pháp kia kích hoạt, cặp mắt còn to hơn cả đèn lồng sáng lên một chút u quang.
Gần như chỉ qua nửa hơi thở, đôi mắt lạnh lẽo như băng dựng lên như được thắp sáng, từ xa nhìn lại giống như hai ngọn đèn lồng màu xanh lục.
Dưới mái hiên, trong lòng Lưu Ngọc lập tức căng thẳng, từ trước tới nay tâm thần của hắn chưa từng trải qua sự căng thẳng như thế.
Chỉ cần tình huống có gì bất thường, hắn sẽ lập tức xoay người rời đi.
Khôi lỗi không giống với sinh linh, không tồn tại bất cứ trí tuệ gì, đến lúc đó cũng không thể nào giảng đạo lý, cũng không tiếp nhận "Lợi ích", chỉ dựa theo mệnh lệnh sau cùng, là một cỗ máy giết người không có tình cảm.
Hơn nữa phạm vi cảm ứng của những khôi lỗi cấp Kim Đan cũng không thể so với lúc nó nằm yên.
Nghĩ đến điểm này, Lưu Ngọc truyền âm cho mấy người Chu Tử Văn, còn bản thân hắn thì tự mình nhanh chóng lùi về nơi an toàn, sáu người nhanh chóng cách ra một khoảng đủ an toàn.
Trong tầm mắt, khôi lỗi hình rắn khổng lồ đã hoàn toàn khôi phục.
"Răng rắc", "Răng rắc".
Bên trong tiếng vang tựa như mài răng, nó chậm rãi đứng thẳng thân thể như cung giương lên mà không bắn, thân thể cao chừng bảy tám trượng dần cất cao thêm vượt qua hơn mười trượng. Hết chương 1080.



Bạn cần đăng nhập để bình luận